
ết vì sao ngay lúc này trong lòng Chung Dương cảm thấy hơi khó chịu,
thi tốt nghiệp trung học là ngày quan trọng nhất đời người, bậc làm cha
mẹ lẽ ra phải coi trọng hơn cả thí sinh mới phải, mà ba mẹ cô bé này thế nhưng lại chẳng hề quan tâm.
Còn lâu mình mới ngốc, chẳng qua
trong lòng thật sự rất cảm động, như thể giữa ngày hè chói chang anh đã
mang đến cho cô một dòng nước mát. Tả Á gắp lên miếng thịt dê bỏ vào
trong chén cười nói: “Anh cũng ăn đi, cái này gọi là khiêu chiến, có
hiểu hay không?”
“Được, có người mời khách, anh đâu thể không ăn chứ.”
Hai người cười cười nói nói, ăn lẩu xong, Chung Dương đưa Tả Á về đến trước cổng trường học. Tả Á bảo anh đi về trước, nói rằng buổi chiều sẽ có
người tới đón cô. Chung Dương vốn muốn hỏi có phải là người đàn ông lần
trước hay không, nhưng cuối cùng vẫn không có hỏi, chỉ dặn dò cô thi cho tốt, sau đó rời đi.
Còn Tả Á thì chuẩn bị bước vào cuộc thi buổi chiều. Cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng kết thúc, chỉ cần đợi điền nguyện vọng nữa thôi là Tả Á đã hoàn toàn được tự do. Một ngày sau kỳ thi tốt
nghiệp kết thúc, Chung Dương hẹn Tả Á ra ngoài đi chơi. Tả Á nói với
Kiều Trạch cả ngày nay cô sẽ đi chơi với bạn, Kiều Trạch chỉ hỏi qua loa vài câu, dặn dò cô chú ý an toàn sau đó cho cô đi.
Chung Dương
là người con trai đã tỏ tình với cô, cũng là người mà cô còn đang thiếu
một lời hứa hẹn. Anh muốn hẹn hò với cô, lấy chuyện kết hôn làm điều
kiện tiên quyết, anh nói anh không phải là loại người tùy ý chơi đùa. Cô nói sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Hai người chỉ tình cờ quen biết nhau mà thôi, nhưng anh có nghị lực mạnh mẽ của Tiểu Cường, bám lấy cô không nhả, dần dần hai người đã từ chỗ xa lạ trở nên quen biết, vậy mà lại đi tới bước yêu đương rồi hôn nhân. Quen
biết nhau được mấy tháng, cô nhận thấy Chung Dương này là người rất đẹp
trai, giàu có, dẻo miệng biết cách làm cho người khác vui vẻ.
Lần đầu gặp mặt, cũng là lúc Chung Dương đang dùng tiền để đuổi bạn gái của anh ta, hoàn toàn không coi trọng phụ nữ và tình yêu, còn tiện tay kéo
người qua đường là Tả Á ra làm lá chắn, quả thật khiến cho người ta muốn đập cho một trận.
Nhớ lại ngày hôm đó, có lúc Tả Á phải bật cười.
Tả Á không ngờ rằng anh lại đưa mình ra biển, lái du thuyền trên mặt biển
đầy gió, khiến cô cảm thấy thật thoải mái. Dõi mắt nhìn ra đại dương
mênh mông không bến bờ, tâm trạng cũng theo đó mà trải rộng.
Chung Dương thần bí trở lại khoang thuyền, bảo Tả Á ngồi đợi bên ngoài, chốc
lát sau anh lại đi ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tả Á từ phía sau.
Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cô bé, em đã suy nghĩ xong chưa, làm bạn gái anh nhé?"
Cái người này, mỗi lần gặp đều thay đổi những cách xưng hô kỳ quái này. Đầu tiên gọi cô là bé cưng, sau đó là đồ ngốc, bây giờ lại gọi là cô bé. Tả Á tức giận nói: “Vị đại gia này, hình như anh đã qua lứa tuổi yêu đương rồi thì phải!"
Tả Á vừa nói xong, thì thấy Chung Dương giơ tay
lên, lấy từ phía sau một bó hoa hồng đỏ rực như ảo thuật, "Cô bé à, anh
đây rất thật lòng đó."
"Chỉ một bó hoa hồng với mấy lời này của
anh mà muốn em làm bạn gái của anh sao, không có cửa đâu!" Tả Á ngắt một bông vứt xuống biển.
Chung Dương ôm Tả Á nói: "Đã xong đâu mà,
hoa kia chỉ làm nền thôi. Em nghĩ xem, sau này anh là người đàn ông của
em, tương lai còn là chồng em nữa, là phiếu cơm dài hạn, là cổ phiếu
tiềm năng chất lượng của em đó, em tìm đâu ra người tốt như anh vậy
chứ.”
"Chảnh thấy ớn, anh bị tự kỷ nặng rồi."
"Được, chỉ
biết chọc anh mãi thôi, để xem anh trừng trị em thế nào." Chung Dương
vứt bó hoa ra sau, vươn hai cánh tay ra bồng Tả Á lên, quay về phía mặt
biển xanh biếc, "Mau nói 'Yes', nếu không bổn đại gia đây sẽ vứt em
xuống biển làm mồi cho cá đấy."
Tả Á nắm chặt lấy lan can tàu,
hoảng sợ kêu lên: "Á, Chung Dương, anh là tên khốn khiếp, thả em xuống,
em không biết bơi, mau thả em xuống."
"Đồng ý đi rồi anh sẽ thả
em xuống, nhanh lên, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn đó." Chung Dương
đùa dai làm bộ như sắp ném Tả Á xuống biển.
Tả Á sợ tới mức òa
khóc, lúc này Chung Dương mới biết mình đùa hơi quá, vội ôm cô trở lại
trên boong tàu. Thấy Tả Á đã khóc thật, khuôn mặt giàn dụa nước mắt,
Chung Dương hoảng hốt vội vàng lau nước mắt cho Tả Á, dỗ dành: "Đừng
khóc mà, chỉ đùa với em một chút thôi, sao anh nỡ ném em xuống biển
chứ?"
Tả Á vừa khóc vừa đấm mạnh vào ngực Chung Dương, thút thít nói: "Anh là đồ tồi, còn lâu em mới đồng ý làm bạn gái anh."
Nhìn Tả Á khóc sướt mướt mà lòng Chung Dương rung động không dứt. Kề tới
hôn, mút lấy bờ môi mền mại của Tả Á, ngăn lại tiếng nức nở của cô.
Nụ hôn sành sỏi của anh khiến Tả Á ý loạn tình mê, khiến cô căng thẳng và hồi hộp, đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi bàn tay to xấu xa đặt sau lưng của anh di chuyển xuống mông cô, Tả Á đột nhiên hoàn hồn lại, đưa tay đẩy mạnh. Thân thể Chung Dương bị
mất thăng bằng, ngã nhào xuống biển, sau một tiếng “bùm”, vô số bọt biển bắn tung tóe.
Chung Dương chới với đạp nước, khó khăn kê