
được đến
tìm em. Vì tôi nghĩ, chẳng qua em cũng chỉ là một con bé mới lớn, không
bao lâu tôi sẽ nhanh chóng mà quên em. Nhưng Tả Á à, tôi không thể quên
được, tôi nghĩ, mình đã thích em rồi.”
Đôi mắt như biết nói của
Tả Á ngơ ngác nhìn Chung Dương, không gian nhỏ hẹp như khiến cho phản
ứng của cô trở nên chậm chạp, vẻ mặt không giải thích được nói, “Chẳng
qua là anh cảm thấy mới mẻ, Chung Dương, đó không phải là thích.”
“Còn nhớ được những lời em nói không, em muốn có một mái nhà, một người
chồng chung thủy và ở bên cạnh em cả đời. Tả Á, chúng ta tìm hiểu đi,
lấy cái này làm điều kiện khởi đầu, hãy làm bạn gái của anh, có được
không?”
Đầu óc Tả Á trong phút chốc rối loạn, Chung Dương nói
muốn cưới mình? Tả Á không kiềm được đưa tay sờ sờ lên trán Chung Dương, “Anh không có phát sốt đó chứ?”
Chung Dương đưa tay vòng lấy eo
cô, để cô ngã vào lòng mình, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn khuôn mặt xinh
đẹp của Tả Á, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh rất tỉnh táo. Tả Á, anh thật
sự nghiêm túc, không phải vui đùa bốc đồng.”
Tả Á đưa tay chống đỡ lồng ngực anh ra, vẻ mặt hoảng hốt thì thào hỏi: “Nhưng mà, tại sao?”
Chung Dương chợt nổi cáu, nghiêng người tới đè Tả Á ngả ra thành ghế, “Bởi vì anh thích em. Em đừng nói là, những lời em nói hôm đó chỉ để trêu chọc
anh?”
Tả Á đẩy cơ thể cao lớn của Chung Dương ra, đỏ mặt nói: “Anh ngồi dậy trước rồi hẵng nói!”
Chung Dương trợn ngược hàng lông mày, bắt lấy tay Tả Á, ra vẻ hung dữ nói:
“Nhóc con này, anh hết lòng hết dạ nói cả buổi, em cũng nên cho anh một
câu trả lời thích đáng chứ?”
“Chờ tôi tốt nghiệp được không, qua khỏi kỳ thi tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
“Thật biết nghe lời, cho anh hôn một cái nào, xem như nụ hôn đính ước nhé.”
Chung Dương hài hước nói xong, môi cũng không ngần ngại hôn lên môi Tả
Á.
Tả Á được Chung Dương đưa về đến khu dân cư nơi Kiều Trạch ở.
Lúc tạm biệt, Chung Dương hôn lên mặt cô một cái thật kêu, gương mặt
điển trai còn có ánh mắt sâu sắc mê người chứa đầy tình cảm. Nếu như hỏi trên người Chung Dương có điểm nào hấp dẫn được Tả Á, thì có lẽ chính
là đôi mắt của anh, nó khiến cho người ta không cưỡng lại được mà lún
sâu vào rồi mê mẩn.
Chung Dương lái xe rời đi, còn Tả Á lại đi
vào khu chung cư. Về đến nhà, trong nhà hoàn toàn im ắng, hình như Kiều
Trạch không có ở đây, cô gọi thử vài tiếng không có ai đáp lại. Xác định anh ta không có ở đây, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe được tiếng
cửa mở.
Cô quay đầu lại nhìn, là Kiều Trạch. Cổ áo sơ mi trắng
hơi mở ra, cà vạt nới lỏng lệch sang một bên, gương mặt vốn đã nguội
lạnh của anh ta lúc này càng thêm dọa người, trong mắt không giấu được
sự tức giận hỏi, “Đi đâu vậy?”
Tả Á để túi sách xuống nói: “Đi gặp một người bạn!”
Hình như anh ta giận thật, sấn tới tóm lấy cổ tay cô, không vui nói: “Tại
sao không nghe điện thoại? Có biết người khác sẽ lo lắng hay không?”
Tả Á xem điện thoại di động mới biết di động đã hết pin, cũng cảm thấy
mình có phần không đúng, về trễ như vậy cũng nên nói với anh ta một
tiếng, thấy sắc mặt dọa người của anh ta liền giải thích: “Xin lỗi, di
động tôi hết pin, nên không biết anh gọi.” Kiều Trạch cau mày, lạnh lùng liếc xéo Tả Á, kế tiếp tiện tay giựt phăng cà
vạt xuống, tay vừa hạ xuống khiến Tả Á bị dọa sợ phải lui về sau một
bước. Thấy phản ứng đó của Tả Á, ánh mắt anh càng thêm rét lạnh, giọng
điệu không kém phần nghiêm nghị nói: “Đừng có lần sau.”
“Đã biết!” Tả Á ngoan ngoãn trả lời, cúi gằm đầu giống như mình đáng bị anh ta răn dạy mà chỉ biết ngoan ngoãn nhận lỗi.
Kiều Trạch nhìn thoáng qua Tả Á, không nói thêm gì nữa, cũng không có lời
nghiêm nghị trách mắng nào, mà xoay người đi tới phòng tắm. Bởi vì nóng
lòng tìm cô, cả người ước đẫm mồ hôi, anh cần phải đi tắm rửa. Thận
trọng kín đáo, trước giờ chính là phong cách của anh.
Tả Á thở
phào nhẹ nhõm, để túi xách xuống, cũng cầm lấy áo ngủ đi tắm. Tắm xong
đi ra thấy dường như Kiều Trạch định đến phòng bếp làm cơm tối. Cô đứng
ngoài cửa phòng bếp nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn của anh ta ở bên
trong, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy không thích hợp. Một người đàn ông
lạnh lùng mạnh mẽ như anh ta, có thể vào bếp làm cơm nấu canh, thật sự
không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng mỗi một động tác của anh ta đều nhẹ nhàng nhuần nhuyễn, khiến tầm mắt Tả Á không nhịn được dõi theo từng
ngón tay suông dài của anh cầm dao sắt thức ăn. Cách cầm dao thuần thục
cùng với đôi tay đẹp đẽ kia, cô cứ thế sửng sốt nhìn một hồi lâu mới
hoàn hồn nói: “Kiều Trạch, tôi đã ăn rồi, đừng làm phần cho tôi.”
Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một nói: “Ngủ sớm đi!”
Tả Á gật đầu, xoay người đi ra, cũng không dám mở ti vi xem, đành phải trở lại phòng ngủ ngồi ở trước bàn suy nghĩ. Bất tri bất giác nằm xuống bàn ngủ gục. Tư thế ngủ này đã luyện tập rất nhiều lần ở trường học, cho
nên Tả Á không cảm thấy có gì không thoải mái.
Kiều Trạch ăn cơm
xong đi ra, loáng thoáng thấy được ánh sáng đèn qua khe hở từ cửa phòng
ngủ Tả Á. Anh giơ tay gõ cửa nhưng bên trong