
ông thể tưởng được nhiều người thích Bạch Thư Duy như vậy,
dựa vào cái gì mà chỉ một mình cô ta được tỏ tình?
Đây là một
hiện tượng chia sẻ, Bạch Thư Duy chỉ có một cho nên những người ái mộ
Bạch Thư Duy đều có nhận thức chung là mọi người đều có cơ hội, đều có
một giấc mộng chung về một mỹ nam, ai cũng không hi vọng nhìn thấy Bạch
Thư Duy chỉ thuộc về một người, nếu có người tham lam muốn phá vỡ hiệp
ước hòa bình này thì chỉ có một kết quả duy nhất là bị đám người này trù dập.
Mắt thấy thời gian kết thúc sắp tới gần, Bạch Thư Duy mấy lần cố gắng lên bóng dưới rổ không có kết quả. . . . . .
"Thư Duy!"
Nghe đồng đội gọi, Bạch Thư Duy nhanh chóng đột phá phòng thủ, đón lấy đường chuyền của đồng đội, chỉ làm động tác giả một chút đã thành công lừa
gạt được phòng bị nghiêm mật của Trần Quang Tông, thừa dịp bất ngờ xoay
người nhảy lên, ngay trước khi kết thúc trận đấu 0,5 giây, quả bóng rổ
đang bay trên không.
"Toét!"
Tiếng còi báo kết thúc trận
đấu vang lên, quả bóng đang bay trên không lọt vào rổ, quả bóng vô cùng
uy lực ma sát vào lưới rổ tạo thành một âm thanh rất chói tai. Pha bóng
ghi ba điểm của Bạch Thư Duy quá hoàn mỹ khiến trên sân vang lên tiếng
vỗ tay như sấm, anh đang vui vẻ với đồng đội vì chuyển bại thành thắng,
thắng lần này khiến đội hai lên dẫn đầu.
Tiếng còi tập họp tất cả đội viên của huấn luyện viên, sau khi tổ chức trận đấu đơn giản huấn
luyện thường lệ kết thúc, mọi người cũng giải tán.
"Học trưởng
Thư Duy đẹp trai, ngay giây phút quyết định đã bản lĩnh xuất chiêu, tớ
nghĩ chỉ có trong truyện của Inoue Takehiko (*tác giả truyện Slamdunk)
mới có!" Một học sinh năm dưới vô cùng sùng bái nói.
"Đẹp trai
cái rắm… Tự nhiên lại làm động tác giả, động tác giả, động tác giả. . . . . " Trần Quang Tông bị lừa vì động tác giả đó, không phục ghìm chặt cổ
Bạch Thư Duy, cắn răng nghiến lợi.
Bạch Thư Duy tính tình tốt
bụng tùy ý bạn tốt kẹp cổ anh, không hề tức giận, còn trêu chọc nói: "Tớ cũng không phải là lần đầu tiên làm động tác giả với cậu, cậu hãy thành thật nói đi, vừa nãy cậu liếc mắt nhìn cô em khóa dưới nào phải không?"
"Cái rắm… Tớ nào có? Cậu đừng có nói lung tung. Tớ mặc kệ, cậu phải mời tớ
ăn kem, hôm nay cậu nhất định phải mời tớ ăn kem." Trần Quang Tông giống như là dã thú hung dữ, kêu la không ngừng nghỉ, mặt đỏ bừng vô cùng khả nghi.
"Vừa mới ăn xong, bây giờ lại ầm ĩ đòi ăn kem, học trưởng
Quang Tông, anh không sợ huấn luyện viên sao!" Tiểu Bàn, nhân tài năm
thứ hao, nói không thể không nghe ra sự trêu chọc làm cho mọi người
trong đội bóng rổ cười ầm.
"Tiểu tử thối miệng lưỡi thật ti tiện, cậu mới sợ huấn luyện viên đó!"
Trần Quang Tông bực bội thưởng cho Tiểu Bàn mấy quyền, Tiểu Bàn cũng tặng
lại anh mấy đá, con trai chính là như vậy rõ ràng đã 17,18 tuổi rồi,
nhưng ngây thơ không khác gì những đứa trẻ ba tuổi.
Đùa giỡn hồi
lâu, Trần Quang Tông quay đầu lại mới phát hiện Bạch Thư Duy đã đi rồi,
anh vội vàng bỏ lại Tiểu Bàn ở sau bước nhanh chân đuổi theo người đi
đầu.
"Im lặng chạy nhanh như vậy sao." Trần Quang Tông chưa từ bỏ ý định tiếp tục kêu gào "Tớ nói thật, cậu hôm nay nhất định phải mời tớ ăn kem, nếu không. . . . . . Hừ hừ!" Anh híp hai mắt lại thành một
đường hẹp nhỏ dài, làm vẻ mặt hung ác không dễ chọc.
"Nếu không thì như thế nào?" Bạch Thư Duy vẫn ung dung hỏi anh.
Nhếch môi thoáng nở nụ cười, Trần Quang Tông đầu tiên là nhìn ngắm bốn phía,
xác định người ái mộ Bạch Thư Duy đang ở xa xa bên kia, thì làm bộ mặt
thần bí tiến tới bên lỗ tai anh.
"Ngày hôm qua tớ đã thấy cậu ôm
Kha… Dụ… Phân." Sau đó anh nhích người ra xa tạo một khoảng cách an toàn "Nếu là tớ không cẩn thận mở miệng nói lớn, tiết lộ tin tức. . . . . . " Anh cố ý không nói hết cười gian nhìn Bạch Thư Duy, chờ Bạch Thư Duy
ngoan ngoãn tuân theo đề nghị của anh.
Ai bảo ngày hôm qua Bạch
Thư Duy hại anh thấy thì tất cả những thứ đó như sét đánh ngang tai, còn tưởng rằng mắt của mình bị hỏng.
Quay đầu lại nhìn Trần Quang Tông, Bạch Thư Duy thu lại nụ cười tươi rói.
Anh hiểu Trần Quang Tông đang uy hiếp mình, nhưng người này trên người có
mấy cọng tóc anh đều biết, trước khi uy hiếp người khác anh ta nên cẩn
thận đếm xem mình có bao nhiêu lợi thế.
Bạch Thư Duy khẽ nhíu mày rồi nhàn nhã nhìn Trần Quang Tông, khóe miệng nhếch lên "Vậy cậu tốt
nhất đóng chặt miệng của mình lại, nếu không thì không chỉ buổi sáng chủ nhật sẽ không có người tới sân banh chơi bóng với cậu, về sau cũng sẽ
không có người nào giúp cậu chứa chấp Trần Diệu Tổ, cậu đi hẹn hò hãy
mang Trần Diệu Tổ theo làm bóng đèn đi!" Vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của đối
phương, anh còn nói "Tớ tin tưởng A Tổ dễ thương nhất định sẽ chiếu cho
cậu và cô gái may mắn thật sáng. Cô bé là một em gái tốt mà, không phải
sao?"
Trần Quang Tông líu lưỡi, khóe miệng khẽ run run.
Trần Diệu Tổ? Trần Diệu Tổ trời đánh! Mỗi lần nghĩ đến đứa em gái như quỷ
linh tinh thối trong nhà thì Trần Quang Tông đã biết chiếu sáng như thế
nào rồi, vô cùng oán giận Diệu Tổ.
Anh vẫn nhất định tin rằng ba
mẹ làm loạn mới si