Disneyland 1972 Love the old s
Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321732

Bình chọn: 7.00/10/173 lượt.

dọn sạch tất cả mọi thứ trong nhà cũng

mang không mang đi được ngôi nhà. Thà về nhà mà không có giường còn hơn

không có nhà để về.

A….. Anh có phải đang tự an ủi bản thân? Bạch Thư Duy tự mình đánh trống lãng lắc đầu.

Sau đó mẹ nói thêm ba bốn câu trò chuyện bình thường, anh cúp điện thoại

rồi đặt xuống ngay chỗ đang đứng, tiếp tục đóng thùng còn đang dang dở.

Cầm những quyển sách còn sót trên giá sách xếp lại, đang chuẩn bị bỏ vào

thùng giấy thì trong quyển sách mang từ Đài Loan sang tình cờ rơi ra một tấm hình.

Thấy thế, Bạch Thư Duy nhặt lên.

Nhớ là lúc đó

chụp vội, ống kính bị chấn động lại không tập trung nên hình ảnh rất mơ

hồ, cộng thêm bị ngược sáng nên không nhìn được rõ người trong hình là

ai. Chỉ có thể thấy thân hình mảnh mai nên đoán đó là một cô gái, mặc

đồng phục nữ sinh trung học, nghiêng người ngồi trên ghế và chống cằm.

Nhưng Bạch Thư Duy dường như không tốn hơi sức suy nghĩ thì tên cô gái đã hiện lên trong lòng.

Đây là Kha Dụ Phân mười tám tuổi, một cô gái trung học nghiêm túc, cứng nhắc, khô khan không hề thú vị.

Trước buổi lễ tốt nghiệp một ngày, bạn cùng lớp mang theo máy ảnh tới trường học, mọi người tò mò vuốt vuốt một hồi rồi cười cợt đùa giỡn tranh đoạt nhau cầm xem, không biết người nào nhấn nút shutter(*nút chụp). Vô tình chụp trúng Kha Dụ Phân đang ngồi ở xa xa.

Tấm này hoàn toàn không tốt và bị ném vào thùng rác, đến khi Bạch Thư Duy len lén nhặt lên, bỏ vào túi áo đồng phục mang về nhà.

Đối với anh mà nói, Kha Dụ Phân mười tám tuổi mơ hồ giống như tấm hình này, nhưng Kha Dụ Phân mười tuổi lại như một gốc cây nhỏ rắc rối khó gỡ, đâm rễ sâu trong lòng anh.

Anh nhớ cô, nhớ mùa hè năm ấy, lần đó bọn họ gặp nhau. . . . . . Mùa hè năm 1994,

Bạch Thư Duy mười tuổi, mấy ngày trước mới cùng mẹ dời đến thị trấn nhỏ này, vì để quen thuộc với nơi ở mới nên mỗi ngày anh đều ra ngoài một mình

để thám hiểm mọi ngõ ngách.

Quần áo anh mặc vô cùng đơn giản, đồ

anh mặc vô cùng quái gở. Quần short jean đã mòn và hơi bẩn, còn có mang

theo một đôi dép lê để đi cho thuận tiện, mang theo một ít đồ ăn để có

thể bổ sung năng lượng khi cần, còn ngậm một cây kẹo que ngon lành và

bắt đầu lên đường thám hiểm.

Gặp Kha Dụ Phân chính vào một buổi

chiều, sắc trời âm u như muốn trời mưa, không khí hơi ẩm ướt oi bức, hầu như mọi người đều núp ở trong nhà bật máy lạnh, chỉ có nhà thám hiểm bé nhỏ Bạch Thư Duy một mình đi xưng quanh công viên. Vô tình phát hiện

cái xích đu anh thích nhất ở phía trước, nhưng đang đứng ở đó là một nữ

sinh y hệt công chúa vô cùng xinh đẹp.

Tóc được chải rất chỉnh

tề, mặc một cái áo đầm trắng như tuyết rất mộng ảo, dưới chân mang một

đôi giày da trắng sáng giống như có thể nhìn thấy cái bóng của cô ấy.

Khác với trên người anh là quần cụt dép. . . . . . Oa ô, hoàn toàn khác

biệt một trời một vực.

Nghe tiếng bước chân nữ sinh đó đột nhiên

xoay đầu lại, đó là một gương mặt trắng trẻo mềm mại giống như một đứa

con nít, hai má giống như bánh màn thầu mới ra lò, mềm mại non nớt, bộ

dáng cực kỳ ngon miệng. Mắt tròn vo mi giống như bóng đèn dùng để trang

trí cây thông noel trong nhà, cực kỳ sáng.

Nhưng cô xem ra hơi chột dạ, đôi mắt nhìn anh không ngừng xoay vòng, lông mi yêu kiều cong lên rung động không ngừng.

"Tôi…Tôi…Tôi. . . . . ." Ấp a ấp úng thật lâu cuối cùng cô cũng không nói được cái gì, hơi chột dạ rồi bỏ chạy như một làn khói.

“A… Cô ta nhìn thấy quỷ hả?" Bạch Thư Duy gãi gãi đầu, bối rối không hiểu "Hay là trên xích đu có bẫy?"

Để tránh bị lừa, anh mở lớn mắt nhìn chằm chằm chỗ xích đu nữ sinh đó mới

rời khỏi một lúc lâu. Khi xác nhận không có bất kỳ sự khác lạ nào, anh

đặt mông ngồi lên, chân mang dép bắt đầu đung đưa, xích đu bắt đầu

chuyển động theo ý anh.

Chỉ lát sau, Bạch Thư Duy đã đẩy xích đu

lên thật cao, nhanh chậm đu đưa trong không khí làm tản đi thời tiết làm người ta khó chịu này. Anh khép hờ mí mắt hưởng thụ cảm giác đón gió,

nhiều lần cảm thấy mình đã bay vào trong đám mây.

Rồi lại cao một chút, có lẽ anh thật có thể bay vào trong đám mây trở thành đứa trẻ nằm ở trên mây đầu tiên trên thế giới. Đến lúc đó khẳng định giống như minh tinh màn bạc, khắp nơi có người tìm anh ký tên. Bạch Thư Duy vui vẻ khi mơ đến điều đó.

Anh đang mơ đến giấc mơ tốt đẹp đó thì nữ sinh

lúc nãy bỗng nhiên xuất hiện, mà đến thật khéo giống như khúc gỗ đâm

thẳng vào phía trước bàn đu dây.

Thấy thế, Bạch Thư Duy trừng lớn mắt.

Ngu ngốc, cô không thể đứng ở đó, anh đu dây sẽ đụng vào cô!

"A….. Tránh ra! Né ra chỗ khác nhanh!" Trên xích đu Bạch Thư Duy vội vàng

rống to, vẫy vẫy cánh tay muốn cô mau tránh ra, hai chân càng liều mạng

cản xích đu lại, hy vọng có thể cô ấy không bị xích đu đụng phải.

Có lẽ quá nóng lòng, đột nhiên thay đổi trọng tâm nên anh không kịp phản

ứng, cả người từ trên xích đu rớt xuống dưới té chỏng vó, cái ót còn bị

xích đu đang đu lên gõ cho một cái.

"A……. Đau. . . . . ." Bạch Thư Duy nằm dưới đất đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng lại cảm thấy thật xui xẻo.

Đợi chút, cô ấy không sao chứ?

Nghĩ đến nế