Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Phải Người Tình Một Đêm

Yêu Phải Người Tình Một Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322025

Bình chọn: 8.00/10/202 lượt.

e 3 chữ khác kia."

Cô khó hiểu nhìn anh.

"Em đồng ý, hoặc là em yêu anh." Anh nói.

Buổi tối, Lương Kỳ Gia nằm trên giường khó hiểu nghĩ, tại sao rõ ràng bản hợp đồng là do cô đề nghị, anh cũng đã theo yêu cầu của cô kí tên, bằng lòng từ bỏ quyền nuôi dưỡng con vô điều kiện rồi, vậy mà cô lại có cảm giác như bản thân đang kí vào khế ước bán mình?

Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cô trở mình ngồi dậy, đem bản hợp đồng mà cô cất kĩ trong ngăn kéo ra đọc lại.

Tên người lập hợp đồng không sai, mà nội dung thì càng không có vấn đề, đại ý là dù tương lai có phát sinh chuyện gì, hai bên tách ra thì quyền nuôi dưỡng đứa trẻ hoàn toàn thuộc về bên nữ, bên nam phải trả phí nuôi dưỡng đứa trẻ đến 20 tuổi.

Chuyện trả phí nuôi dưỡng là do anh chủ động đề nghị, nói rằng đây là việc nên làm.

Chỗ này cũng không có vấn đề, vấn đề nằm ở điều thứ 2.

Hai bên nam nữ đồng ý tin tưởng, tôn trọng, quan tâm đến nhau. Sau khi lập hợp đồng này bắt đầu gặp gỡ tìm hiểu lẫn nhau.

Điểm này xem ra cũng rất hợp lí. Bởi lẽ anh đã đồng ý từ bỏ quyền nuôi dưỡng vô điều kiện, lại còn chủ động gánh vác một phần chi phí nuôi dưỡng đứa trẻ sau này, cho nên cô có cảm giác mình cũng nên đáp ứng một chút yêu cầu của anh, liền đồng ý điều khoản này.

Cuối cùng thì hợp lí cái quỷ!

Mang cô đến cửa hàng bách hóa mua một đống quần áo gọi là quan tâm, hợp lí!

Quyết định trả phòng thuê của cô, nói cô phải tin tưởng anh, hợp lí!

Kêu chủ nhà đem đồ đạc trong phòng cô xử lí hết. Mặc dù chỉ là chút quần áo cùng đồ dùng cũ, anh cũng đã mua một đống đồ mới về thay rồi, nhưng anh lại thản nhiên cầm hợp đồng đến để xử lí, nói cô đang ở trong nhà anh nên không hy vọng cô mang một đống đồ cũ vô dụng đến phá đi bố trí trong phòng, đúng là khiến người khác tức giận!

Khó hiểu nhất chính là anh mang mật mã thẻ tín dụng cùng số tài khoản nói cho cô, nói cái gì mà có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, thế mà cũng cho là hợp lí!

Anh chính là kẻ có tiền ngang ngược, cưỡng tình đoạt lí, hết lần này đến lần khác cô không thể cãi nổi đành ngây ngốc làm theo lời anh.

Đáng ghét, tức chết được, dựa vào công lực hùng biện của anh, cô thực sự lo rằng một ngày nào đó anh sẽ nói cô không nên đi làm, an tâm ở nhà chờ sinh, còn cô vì nói không lại anh mà thỏa hiệp.

Không được, về điều này cô nhất định phải nói trước với anh. Nếu không thì không chừng ngày mai cô đi làm, anh lại cầm hợp đồng này đến, miệng lưỡi trơn tru làm cô không thể chống đỡ nổi.

Cô nhất định phải nhân dịp này xuống tay trước, thỏa thuận cùng anh mới được.

Nghĩ là làm, Lương Kỳ Gia lập tức xuống giường, chạy đến trước cửa phòng anh.

Cốc cốc cốc.

Không có tiếng trả lời.

Cốc cốc cốc.

Cô gõ lại lần nữa, lần này vì sợ anh không nghe thấy mà mạnh tay hơn. Nhưng vẫn không có ai lên tiếng.

Kỳ lạ thật, anh không thể đi ngủ sớm như vậy, hơn nữa từ ngoài nhìn vào thấy trong phòng vẫn sáng đèn.

Không phải là anh biết trước cô sẽ tìm anh nói lí nên giả vờ ngủ để trốn tránh đấy chứ?

Nghĩ đến đó, cô liền mở cửa phòng, tự bước vào.

Phòng của anh còn rộng hơn phòng cô, thiết bị trong phòng cũng tốt hơn. Ví dụ như, trong phòng cô có bàn để tivi, còn phòng của anh thì phải nói là cả một sân khấu kịch.

Phòng khách một cái, phòng ngủ một cái, người đàn ông này có phải quá xa xỉ rồi hay không? Trước khi cô đến đây không phải chỉ có mình anh sao? Có người tranh tivi với anh à? Cô thật sự không thể hiểu nổi.

Phòng của anh ngoại trừ khiến người ta có cảm giác xa hoa, dễ chịu còn có cảm giác sạch sẽ, hoàn toàn không có quần áo, vật phẩm để lung tung, ngay cả chăn gối cũng được gấp gọn gàng, tử tế.

Cô khẳng định anh chắc canh gần như mắc bệnh thích sạch sẽ. Tuy nhiên điều này với một người yêu sạch sẽ như cô lại là chuyện rất tốt.

Hử, người đâu?

Phòng to như vậy dù vẫn để đèn, tivi cũng mở nhưng lại không thấy bóng dáng chủ nhân.

Anh đi đâu rồi? Chắc không phải đang tắm chứ? Vì thế anh mới không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nghĩ vậy cô bỗng thấy hối hận mình đã tự tiện xông vào, vội vàng xoay người, muốn thần không biết quỷ không hay nhanh chóng rời đi, không ngờ lúc này Trạm Diệc Kì cũng ở phòng tắm đi ra, bộ dáng mới vừa tắm xong.

Tóc anh vẫn còn nhỏ nước, bọt nước trên cơ thể đẹp mắt của anh ánh lên, cả người chỉ có mỗi một chiếc khăn tắm bên hông, dáng người vừa đẹp mắt vừa gợi cảm đến nói không nên lời, khiến cho cô không tài nào dời mắt đi được.

Cảnh tượng quen thuộc đến vậy, làm cô nhớ tới đêm cùng anh phát sinh quan hê. Phút chốc cảm thấy miệng lưỡi khô ran, không kìm được liếm liếm môi.

"Tôi... Ách, gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời, cho nên... Uh, xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói, tôi chờ anh ở ngoài----"

"Em muốn nói gì với anh?" Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cô.

Lương Kỳ Gia nhíu mày, cảm thấy việc nói chuyện trong khi cả người anh để trần có chút không thích hợp.

"Anh lau khô tóc, mặc quần áo trước rồi chúng ta đến phòng khách nói chuyện." Cô nói xong định ra ngoài thì lại bị anh chặn lại.

Cô khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh, đã thấy ánh mắt anh nóng rực dừng ở... Ngực?

"Em không mặc đồ