
m cho nàng dáng vẻ mê người này, không son phấn thì nàng cũng thường thường thôi.
Nàng đang cầm con gà quay giòn thơm lên há miệng, nhe răng định gặm thật to thì trật ngang chỉ cắn được không khí vì mama tự dưng xuất hiện giật đi. Đồ ăn đang tới miệng bị giật như thế An An nổi khùng, mày liễu nhíu lại…
- Trả gà cho con!
- An nhi, có công tử họ Phiến ra giá cao để được gặp riêng con đó!
- Con mệt lắm! Đói muốn xỉu đây nè mama không thấy sao? - Nàng cố với lấy lại con gà, dù trước khi ra diễn đã ăn cơm tối rồi vẫn đói là đói.
- Mười vạn lượng lận đó An nhi. Ta 5 con 5 nhé!
Nghe giá, mắt nàng từ thấy con gà quay lại loé sáng lên màu kim ngân lấp lánh. Lập tức nàng chu môi trả lời mama.
- Con lấy 8, mama 2!
- Con 6, ta 4 chịu không? - Mama cố trả giá mà mồ hôi đầm đìa. Nàng nheo mắt hạnh nói dứt khoắc lần cuối.
- Con lấy 9, mama 1 nếu không thì khỏi gặp gì hết!
Nàng luôn tàn bạo với mama như thế làm ông ấy chỉ có thể rưng lệ ngậm ngùi thôi. Tiền kĩ nữ nào ông ấy cũng ăn bớt được nhưng tiền của An An đây thì không dễ ăn đâu nha. Quyền hành của nàng trong Mỹ Hồng lâu này đôi khi còn vượt mặt cả mama nữa.
Nhìn mama ủ rũ nàng chỉ cười khì khì gặm con gà không biết lại là tên háo sắc nào đây chịu chi nhiều tiền gặp mình. Dù sao “ăn” 10 vạn lượng chịu khó gặp riêng một chút cũng không thành vấn đề.
Phiến An Thành trong lòng nao núng chờ được gặp riêng nàng. Song vào phòng tiếp riêng nàng không những không chờ tiếp đón mà còn hạnh phúc ngồi ăn thức ăn đầy bàn. An An đưa mắt nhìn vị công tử, tay cầm đũa kê má cười nhẹ mang dáng vẻ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành khoá trụ mọi con tim của các đấng nam nhân. Nói thật là nàng chỉ “xạo” là chính nhưng Phiến An Thành là một người yêu cái đẹp nên sớm ngây ngất nàng rồi…
- Phiến công tử mời ngồi dùng bữa. Thức ăn ngon đặc biệt dành cho người đó! - Đặc biệt hơn thêm là món nào nàng cũng ăn hết nửa dĩa rồi càng “đáng quý” hơn nha!
- Ta không đói! Nhìn nàng thôi cũng đủ rồi!
An An cười một cái, vị công tử này trông không tệ tí nào xem ra lấy 10 vạn lượng thật rất là ngọt. Dù sao nàng cũng là dân chuyên nghiệp nên không vì chút câu nói tán tỉnh mà e thẹn. Nàng chống tay lên cằm, liếc mắt đưa tình bộ dạng mê hoặc nam nhân…
- Phiến công tử là người ở đâu?
- Ta ở Kinh thành. Nàng cứ gọi là An Thành!
- Ah… tiểu nữ tên cũng có chữ “An” đó! Xem ra chúng ta có duyên nên mời công tử một ly!
Nàng cười quyến rũ uống chung rượu còn cố tình liếm nhẹ bờ môi. An Thành sớm điêu đứng vì nàng cũng rất khéo ăn nói. Hắn thật muốn “ăn thử” nàng, tay với nắm lấy tay nàng. An An không giật mình còn cười nói…
- Chỉ gặp riêng thôi, nắm tay mama sẽ la tiểu nữ đó! - Có mà nàng ức hiếp Mama của nàng ấy chứ nhưng nói vẫn toát vẻ sợ sệt như thật làm An Thành nói.
- Ta sẽ đưa thêm tiền mama không la nàng đâu!
An An cười, tiền thêm cũng lọt túi nàng thôi nên vui vẻ nói…
- Công tử thật hào phóng quá!
- Vậy nàng ở đây lâu chưa?
- Tiểu nữ từ bé đã bị bán vào đây. Nữ nhi chốn này đều không trong sạch, hi vọng công tử đừng nghĩ xấu về tiểu nữ nha! - Làm làm ra ánh mắt rưng lệ đáng thương khiến nam nhân nào mà không yếu lòng.
- Không đâu! Vậy nàng định bán nghệ đến bao giờ?
An An lại mỉm cưởi, công tử này nhìn được nhưng cũng là muốn nằm trên người nàng thoã mãn. Trong mắt nàng tất cả nam nhân đều háo sắc cả, vì thế nữ nhi có sắc phải thông minh mới dễ điều khiển họ theo ý mình.
Nàng cuối người nói khẽ như trêu chọc…
- Tiểu nữ sẽ bán nghệ cả đời!
- Sao lại vậy? Nàng không định ở thanh lâu cả đời chứ?
- Ở đây cũng đâu có sao!? Công tử vừa gặp đã lo lắng, tốt với tiểu nữ như thế nên xin tặng người khúc nhạc này!
Nàng rời bàn lên dùng thập lục cầm tấu cho Phiến An Thành nghe, đã lấy tiền tất nhiên nàng sẽ làm cho khách hài lòng hết mức có thể. Phiến An Thành như mê như đắm nhìn mỹ nhân. Xưa nay nữ nhân nào hắn đã thấy vừa con mắt thì cũng nhất định có được bằng mọi giá.
Sau khi xong việc, nàng về phòng cởi sơ áo lụa rườm rà bên ngoài sau đó nằm phè phỡn ra giường. Mama đi vào thu lượm quần áo còn hơn nô tì riêng của nàng nhăn nhó nói…
- Đi tắm rồi hãy ngủ An An!
- Mai ngủ dậy rồi con tắm sau! - Nàng mệt lắm rồi chỉ muốn ngủ thôi, mama lắc đầu rồi cười cười.
- Con thật là tiểu hồ ly. Vị công tử đó trông giàu có lại mê con đắm đuối rồi!
Mama có tiền là tươi tỉnh, dù là người xấu cũng thành người đẹp cho xem miễn họ có tiền nha. An An nghe liền trở người cười khì…
- Cũng chưa phải đấng nam nhi trong lòng con mơ ước.
- Còn loại nam nhân nào tốt hơn vẻ ngoài tuấn tú đó mà túi có đầy tiền hả?
- Hì… con chưa biết. Có lẽ là một người “khác thường” một chút. Con sẽ cố tìm thử xem! May mà con đây không phải hồng nhan nên chắc không bạc mệnh đâu mama ha?
Nàng cười toe toét làm cái mặt càng dễ thương, mama lắc đầu…
- Chưa hồng nhan mà mê hoặc nam nhân đến như vậy rồi đó!?
- Hihi … không mê hoặc bọn nam nhân đầu rỗng đó thì ai chung tiền cho mama của con chứ?
Ông mama nhìn bộ dáng lém lĩnh, ranh ma của nàng chỉ cười. Chắc chỉ có mỗi An An ở thanh lâu mà vẫn giữ được sự hồn nhiên và vui vẻ