
cổ nàng nhìn hắn nói.
“Bỏ kiếm xuống vương gia!”
Hắn nhìn nàng, Thu Yên chỉ biết lệ nhoà nhìn hắn. Và Thẩm Nhiên buông kiếm, lập tức mười mấy sát thủ còn trụ vững đồng loạt dùng kiếm đặt lên yết hầu. Kiếm cũng trên cổ mình nhưng Thẩm Nhiên chỉ nhìn phía kia kiếm đã cắt nhẹ một đường nhỏ đỏ máu trên chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Thừa tướng cười nói khác gì châm biến hắn…
“Vốn nghe vương gia đây không yêu thích nữ nhân, chỉ hứng thú với nam nhân sao nay lại vì một tiểu cô nương mang trọng tội lại liều mạng thế này hả?”
“Các ngươi khôn hồn thì thả cô ta ra. Chuyện khác cứ giải quyết với ta!”
Kiếm đang kề cổ, tình thế bị áp đảo mà giọng điệu ngang ngược coi thường người khác của Thẩm Nhiên vẫn không đổi. Thu Yên vẫn khóc nhìn thì đơ ra. Lục Hoà Khánh cười nhẹ, tay giữ kiếm vơi đi, tay còn lại vòng ôm chạm lên thân thể nàng ra chiều thích thú thưởng thức sự mềm mại.
Thu Yên chống cự, ghê tỏm bàn tay Hoà Khánh nhưng không làm gì được. Thẩm Nhiên phải chóng mắt nhìn bàn tay của gã khốn khiếp đó dám chạm vào người nàng thì hoả khí đùng đùng giận dữ hét lên…
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra ngay cho ta!” – Thẩm Nhiên muốn nhào đến nhưng bị các sát thủ chặn kiếm đan trên cổ khó lòng đi tới. Hắn giận đến mức mặt đỏ bừng, gân tay gân trán nổi cọm, ánh mắt muốn thiêu đốt Lục Hoà Khánh. Nhưng Hoà Khánh không sợ còn cười, tay vẫn không rời đi.
“Thấy tức hả vương gia? Có muốn được như ta không? Chút nửa đây vương gia xuống hoàng tuyền rồi e không kịp nhìn thấy cô ta vui vẻ ân ái thành người của ta đâu haha…”
Thu Yên bị sỉ nhục, uất ức càng vùng vẫy càng bất lực chỉ biết khóc. Thẩm Nhiên nhìn giận đến thở dồn lại. Hắn chưa từng tức giận như thế. Dẫu hắn vốn cũng là một người nóng tính ưa giận dỗi la thuộc hạ nhưng cơn giận lúc này đây quả nhiên thiêu sạch mọi bản ngã tốt đẹp kiềm chế trong hắn. Quan trọng là hắn chẳng tốt đẹp bao nhiêu.
Ai nói hắn biến thái cũng chẳng sao… còn dám động vào Thu Yên, muốn lăng nhục nàng thì hắn quyết không tha. Tên Lục Hoà Khánh này không biết trời cao đất dày chọc đúng vương gia đây kết cục tươi đẹp nhất cũng là bị bằm nhừ, xương cho tiểu Hoa gặm chơi, thịt đem làm phân bón.
Và Thẩm Nhiên dùng tay không cầm vào đầu các mũi kiếm trên cổ và xoay. Tay vì thế cũng bị thương nhưng đồng thời cũng thoát cánh bị giữ cổ bất động.
Hai cha con thừa tướng giật mình vì hắn giận điên liều mạng như thế. Thẩm Nhiên hụp người gạt chân theo một vòng khiến bọn sát thủ tấn công té ngã. Lục Hoà Khánh thấy tình hình không ổn định cầm kiếm lại dùng Thu Yên trấn áp hắn.
Nhưng Thẩm Nhiên đã nhặt kiếm trên đất phóng đi chính sát cắt vào cổ tay Lục Hoà Khánh một cách chuẩn xác không trúng Thu Yên cạnh bên dù chỉ sợi tóc. Thừa tướng vội coi con mình la hét khi vết thương cắt tận gân cổ tay máu tuôn không ngớt.
Thu Yên cũng nhanh chóng bò ra xa một chút nhưng vì tay chân bị trói nên cũng cách không được bao xa. Nàng nhìn lại Thẩm Nhiên ra tay xem ra còn tàn nhẫn hơn ban nảy, với hai trỏ tay thu lại, hắn chỉ dùng một chiêu đánh tới yết hầu, tên nào cũng trào máu miệng nát đốt xương cổ không thở té xuống.
Hắn nghiến răng, trên người lấm tấm máu sau khi dẹp xong toàn bộ bọn sát thủ trong chớp mắt. Hai cha cho ban nảy lớn giọng mạo phạm hắn, giờ co ro lê lết lùi trên đất.
Thẩm Nhiên cứ thế tiến đến, ánh mắt giận đỏ ngầu, bàn tay bị thương nên máu theo dọc thân kiếm rỉ rỉ chảy lê một đường trên nền đất hắn bước tới.
Thẩm Nhiên giơ chân đá dạt hai chân Lục Hoà Khánh ra, tay kê mũi kiếm gần ngay hạ bộ của hắn ý định xem ra có vẻ hơi tàn độc.
Mặt hai cha con nọ cùng tái xanh đoán không ra Thẩm Nhiên muốn làm gì nữa. Hắn nhếch nhẹ môi ra nụ cười nhạt cực kì thâm hiểm sau khi cơn thịnh nộ giảm bớt.
“Hai ngươi mưu phản ta buộc lòng phải để sống còn xét xử sau. Tuy nhiên dám chọc giận bổn vương, ngươi cũng khá lắm nên ta sẽ giúp ngươi thành thái giám cho khỏi còn đi làm chuyện bậy bạ nữa!”
Nghe thế Lục Hoà Khánh kinh sợ càng thoái lui nhưng đã đến sát bờ tường, Hoà Khánh thu vội hai chân lại run rẩy, vẻ mặt chết chóc của Thẩm Nhiên xem ra không phải doạ chơi. Lục thừa tướng níu chân Thẩm Nhiên van xin, kể ra hai cha con này cũng buồn cười lúc thế thượng phong hống hách, khi thua thiệt là thảm.
“Tha cho nó vương gia, Lục gia chỉ có mỗi nó là người nối dỗi!”
“Chết cả lũ còn ở đó lo nối dỗi. Lỗi do hai ngươi dám động vào người của ta trước!?”
Hắn thật sự đang đầy lửa giận khó ai dập tắt, không xử hai cha con này thì không còn là hắn nữa. Giờ Lục Hoà Khánh lấy tay ôm chân che lại run sợ. Thừa tướng vì “của quý” của con liều mình đánh nhưng chưa gì Thẩm Nhiên đã giơ cán kiếm đánh nhẹ thái dương làm lão ta bất tỉnh.
Thu Yên vẫn còn bị trói nhìn không ngờ hắn ta không chết nhát lại đáng sợ như thế. Lỗi có lẽ do hắn ỉ vào Hiệp Phong quá nên không tự mình làm gì cả lười biếng lâu ngày hoá ra ẻo lả như thế.
Chợt có tiếng chó sủa cứu nguy cho Lục Hoà Khánh. Chín thằng còn lại trong Thập đại cẩu cẩu thiếu Đại cẩu, cùng Hiệp Phong và tiểu Hoa đến. Ở sau lính cấm vệ theo chi viện cứu vương gia.
Nhưng bên trong kho cản