Yêu Người Không Thông Minh

Yêu Người Không Thông Minh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322345

Bình chọn: 7.00/10/234 lượt.

phủ lên trán thở dài. Hắn quả thật vẫn còn rất trẻ tuổi sao? Dù hắn là thiên tài, dù cho tuổi còn nhỏ nhưng đã thành thục, cho dù hiện tại có sự nghiệp, hắn cũng thể khiến nàng an tâm mà ở lại đây.

Nên để nàng đi sao? Sau đó lại một mình ở Mỹ, chỉ có thể hằng ngày ngồi nhìn tin tức cập nhật trên blog của nàng. Quang cảnh vừa hiện lên hắn liền cảm thấy rất đau khổ.

Huống chi hắn đã từng nếm qua hương vị ngọt ngào của nàng, bàn tay hắn đã chạm đến sự mê người của nàng, hắn hiểu được nàng hấp dẫn người khác đến mức nào.

Không phải không có ai ở bên cạnh nàng, chính là từ khi hắn quay về bên nàng, đám người đang ngấp nghé nàng đều bị hắn ra tay ngăn cản, đuổi bớt đi không ít ruồi bọ muỗi, người ngốc như nàng chắc chắn sẽ không biết.

Bây giờ vễ Mỹ rồi, hắn không cần đăc biệt đi nghe ngóng, cũng biết nàng giống như bông hoa hồng sớm mai chắc chắn sẽ được nhiều người nghênh đón, nên mỗi ngày đều đưa nàng đến trường sau đó về phòng thí nghiệm đứng ngồi không yên. Làm cho hăn vừa giận vừa yêu, nàng có hiểu được lòng hắn không?

Hắn mở máy tính lên, tự động nhấp vào link website quen thuộc, xme cập nhật mới trên bog nàng.. Càng xem hắn càng cảm thấy đau lòng cho nàng, tự trách bản thân mình sao không quan tâm đến nàng nhiều hơn?

Nếu không phải nàng hay có thói quen viết nhật ký lên blog, nói hắn không thông qua blog quan sát nàng thường xuyên, hắn là vĩnh viễn sẽ không biết tiểu nữ nhân từ sau khi sang Mỹ cùng với hắn chịu nhiều ủy khuất đến thế.

Mà nàng sao không nói lời nào, một người muốn gọi điện Đài Loan để giải buồn lại bị hắn cắt ngang…

Vôi vàng bật dậy, thậm chí bất kể cái ghế bị ngã ra sau, hắn cuống quít chạy vào thư phòng, lặng lẽ mở cửa, trong phòng tối đen, ánh nắng từ ngoài chiếu vào tạo nên dãi sáng, có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn.

Hắn chậm rãi đi tới gần giường, tay ôm lấy nữ nhân trong chăn: “Xin lỗi em, là anh sai, tha thứ cho anh được không?”

Người trong chăn vẫn thút tha thút thít không có trả lời, làm cho hắn tiếp tục độc thoại: “Anh biết em một mình rất buồn rất bất an, cho nên liều mình dồn tất cả thí nghiệm vào mấy ngày nay làm cho xong,… không ngờ chỉ mấy ngày không gặp… không biết em lại gặp nhiều phiền muộn đến thế”

Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thật ra!! Nếu như em nói với anh, anh tuyệt đối sẽ không để đám nữ nhân đó tới gần em nửa bước, chẳng lẽ em không tin anh sao?”

“Tin thì thế nào? Không tin thì thế nào?”- nàng cuối cùng cũng lộ mặt, mắt đỏ, lỗ mũi nhỏ cũng đỏ rực trừng mắt lên án hắn: “Nếu không phải anh bốn phía đều trêu hoa ghẹo nguyệt, đám nữ nhân đó sẽ tự động chạy tới em mắng chửi sao?”

“Anh không có”- hắn ôm nàng lắc đầu phủ nhận. “Anh chưa từng động tâm trước nữ nhân nào cảm trước kia không có, hiện tại cũng không, em biết anh chỉ quan tâm ai thôi mà!”

“Em không biết” Nàng hờn dỗi nói, vừa nghĩ tới hai chữ trách nhiệm liền lại nghẹn ngào. “Em biết rõ anh nói em là trách nhiệm của anh, là gánh nặng”

“anh đưa em đến Mỹ, Vương ba cũng Vương mẫu đã đem em giao cho anh, đương nhiên trách nhiệm là của anh”- hắn không biết có gì không đúng.

“Em không muốn em là trách nhiệm của anh…”- Nàng vung đôi bàn tay trắng như phấn hướng về người hắn. “Em không cần, em không cần…”

Nếu như chỉ là trách nhiệm, vậy sự dịu dàng, tốt bụng của hắn cũng chỉ là thuận tiện an ủi không giống với tình cảm của nàng.

Hắn bắt lấy tay nàng đang khóc lóc om sòm, hướng về phía đôi môi, đôi mắt đen nhìn thẳng nàng: “Anh làm trách nhiệm không tốt sao? Anh đối với em ngọt ngào, có trách nhiệm, là người duy nhất anh có trách nhiệm, em không thích như thế sao?”

Duy nhất, ngọt ngào, trách nhiệm?

“Anh nói gì… em không hiểu”- Nàng muốn rút tay lại nhưng vô ích. “Em không hiểu, trách nhiệm là trách nhiệm, làm sao lại có thể ngọt ngào… nếu như vậy … có phải em rất phiền phức đúng không?”

“Anh không thấy phiền!! Bởi vì em bây giờ là trách nhiệm của em, chờ em tốt nghiệp thì em sẽ là vợ anh, đợi vài năm nữa, em sẽ là bà mẹ trẻ tuổi nhất, sao anh lại thấy phiền chứ?’- Hắn tinh tế nói rõ kế hoạch trong tương lai, hi vọng nàng vui lên..

Nàng bị lời nói của hắn hù đến sợ, ấp úng nói không nên lời.

“Anh… anh vừa mới nói… anh muốn kết hôn với em”- Nàng tái mặt, vẻ mặt không dám tin.

Đây là thật sao? Nói dối a? Là mộng sao? Nàng sao có thể nghe thấy hắn nói muốn lấy nàng.

“CÓ vấn đề gì sao? Chẳng phải lúc ở Đài Loan đã nói xong, cha mẹ hai bên đều đã thông báo đồng ý”- Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng hắn cảm thấy kì quái.

“Chính là… em cho rằng… cho rằng..”- Đây chỉ là kế hoãn binh, vì cả hai bị bắt gian, chỉ là hắn nhận trách nhiệm nhất thời vì tình huống hỗn loạn quá!!

“Cho rằng cái gì?”- Hắn trầm mặt xuống, gõ lên trán nàng. “Em cho rằng anh nói qua loa, chĩ là diễn kịch sao?”

Nàng không nói, hắn biết đáp án của mình đã đầy đủ.

“Anh thật sự muốn bổ đầu em làm hai, xem bên trong rốt cuộc có cái gì mà lại không chịu suy nghĩ”- Xem biểu hiện lo lắng của nàng, dù không nói hắn cũng đoán ra nàng nghĩ gì.

“Còn có gì nữa… thì là óc, đại não, tiểu não…”


Disneyland 1972 Love the old s