
Gia Di lập tức ôm nó vào lòng: "Đa Đa! Đa Đa !"
Vội vàng bấm trở về chương trình số học, nhưng chẳng có tác dụng gì. Đứa bé vùng khỏi cái ôm của cô, cô thử đuổi theo, đứa bé liền bắt đầu ném đồ
vật ngăn cản.
Tư Gia Di tiến không được lùi cũng không xong, trên khay trà có gì hầu như đều bị ném xuống, bình hoa thủy tinh thoáng lung lay sắp đổ, cô nhìn vậy trong lòng liền run sợ, theo bản năng muốn đưa
tay che cho đứa bé. Thấy dấu hiệu có người sắp đến gần mình, Đa Đa trở
nên sợ sệt, cuối cùng đứa bé lảo đảo suýt ngã, người đứng vững lại được, thì tay lại gạt phải bình hoa, rơi xuống.
Tư Gia Di hoảng sợ thốt lên: "Cẩn thận!"
***
Màn đêm trầm lắng, lúc Tư Gia Di trở lại khách sạn đã là sức cùng lực kiệt, thế cho nên cô không biết làm cách nào để ứng phó với vị khách không
mời mà đến - Lý Thân Ninh.
Tư Gia Di nhìn thấy anh ta là lúc anh ta đang chần chừ cúi đầu đứng trước cửa phòng cô.
Cô đứng ở hành lang cách đó không xa, đến khi Lý Thân Ninh phát hiện ra cô, bản thân mới không tình không nguyện đi tới: "Tìm tôi có việc ?!"
Trên mặt anh ta có chút tức giận: "Gọi điện thoại cho cô thì cô không nghe, sau đó lại tắt máy luôn, có ý gì ?!"
Cô không biết rằng khả năng giả bộ của mình có thành công không, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, làm vẻ bừng tỉnh hiểu chuyện: "Hết pin rồi."
Tất nhiên giả bộ cũng không thành công, đổi lại là tiếng cười lạnh của Lý Thân Ninh.
Tư Gia Di cúi đầu im lặng, trước mắt mình là mũi giày của anh ta, cô cũng chẵng nhìn sắc mặt anh ta.
Nhưng nghe được sự xem thường trong giọng điệu của anh ta: "Lần sau nếu tôi không liên lạc được với cô, cô có thể thu dọn đồ đạc rời đây."
"......"
"Ngẩng đầu lên nói chuyện."
Không còn sức lực để đối phó với anh ta, cô đành ngoan ngoãn ngẩng đầu: "Tôi xin lỗi, được chưa ?! Cam đoan không có lần sau, cũng muộn lắm rồi, anh mau nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất bận."
Nói xong liền lấy thẻ ra, định mở cửa phòng.
Không để ý đến việc giấu đi bàn tay.
Lý Thân Ninh nhìn chằm chằm lên cánh tay băng gạc: "Tay cô sao vậy ?!"
Cô cười nói không có gì, cố gắng rút tay trở về.
"Nói !"
"Không cẩn thận bị bình hoa nhỏ rơi trúng."
"Rốt cuộc cả ngày nay cô đã đi đâu ?!"
Cố gắng rút tay về lần nữa.
"Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống nghệ sĩ phải đi lo lắng cho người quản lý. Cô có thể không giấu diếm như vậy không ?!" Lý Thân Ninh nhất thời nóng nảy, bàn tay tăng thêm lực, thấy Gia Di đau đến cau mày, mới giật mình, buông cánh tay cô ra.
Lại nắm lấy bả vai cô.
Tư Gia Di có chút kháng cự, khoảng cách gần như vậy: "Nếu bây giờ anh vội vã liên lạc với tôi vì chuyện công việc, thì lịch hành
trình tôi đã sớm đưa cho anh rồi, anh hoàn toàn không cần lo lắng đến
việc của tôi. Nếu anh tìm tôi vì chuyện riêng tư, thật ngại quá, giữa
anh và tôi còn chưa thân quen đến mức đó."
Lý Thân Ninh im lặng, một cánh tay khác đặt tiếp lên vai Gia Di, gần như là ôm trọn cô.
Anh hơi rủ mắt nhìn cô, Gia Di khẽ nhíu mày: "Một nghệ sĩ lại đi quan tâm một người quản lý, có phải hơi quá rồi không ?!"
"Đây là vấn đề của một người đàn ông quan tâm đến một người phụ nữ." Lý Thân Ninh trả lời lại một cách mỉa mai.
"......."
"Cái gì cũng giấu trong lòng, không mệt mỏi sao ?!"
"......"
"......"
Trước giờ Lý Thân Ninh không biết còn có cách rơi lệ này.
Không cần dựa vào, không cần đồng cảm, chỉ đứng ở một chỗ, không tiếng động, cười khóc.
***
Màn đêm yên lặng.
Ngôi nhà yên tĩnh của nhà họ Phương vang lên tiếng chuông cửa, đứt quãng,
lại kéo dài không ngừng, cuối cùng đánh thức bác Phương tỉnh dậy từ
trong giấc mơ.
Bác Phương khoác thêm chiếc áo khoác đi ra mở cửa, xuyên qua mắt mèo chỉ nhìn thấy bên ngoài là một người đàn ông xa lạ.
Trong lòng liền đề phòng, không rút hai dây xích trên cửa xuống, bà chỉ
kéo ra khe cửa.
"Xin hỏi, cậu đến tìm ai ?!"
Giọng nói của đối Phương cực kỳ khách sáo, nhưng khó giấu được khí chất xa cách: "Chào bà, tôi là bạn của Tư Gia Di, tôi họ Diêu." Sau đêm đó Tư Gia Di cảm giác được thái độ của Lý Thân Ninh đối với mình có sự thay đổi. Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là ảo giác của cô.
Lý Thân
Ninh phải ở lại Singpore năm ngày, Tư Gia Di đặt vé máy bay về nước vào 5 ngày sau cho Lý Thân Ninh và Dao Dao, đồng thời đặt vé về nước vào mười ngày sau cho bản thân, lúc cô bé biết việc này cảm thấy bất mãn: "Tại sao cô muốn gạt cháu sang một bên, một mình ở lại chỗ này chơi đùa năm ngày ?!"
Tư Gia Di suy nghĩ: "Cô phải ở lại đây giải quyết chút chuyện, giải quyết xong cô sẽ lập tức trở về nước."
Tất nhiên Dao Dao đối với câu trả lời này rất không hài lòng.
Điều làm cô bé càng không hài lòng, chính là ngày hôm sau khi tới Singapore
Lý Thân Ninh liền bắt đầu bận rộn, mình thì bị bỏ lại ở trong khách sạn, mắt to trừng mắt nhỏ với bà bảo mẫu.
Trong một ngày Lý Thân Ninh phải tham dự một lễ trao giải thưởng, ba hoạt động thương mại, còn có
một tạp chí ảnh cao cấp muốn chụp ảnh tại chỗ, bận rộn suốt cả ngày, cả
đoàn đều mệt mỏi đến rã rời.
Không có bạn chơi cùng, cô bé bực
bội ở lại trong khách sạn, khó khăn lắm mới đợi đến buổi tối, lúc Lý
Thâ