Polly po-cket
Yêu Giả Thành Thật

Yêu Giả Thành Thật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325334

Bình chọn: 9.00/10/533 lượt.

liệu cá heo thật sự có tác dụng. . . . . ."

Cách đó không xa người nọ từ một nơi hơi tối thong thả ung dung bước tới,

không chút do dự đến gần, Tư Gia Di theo bản năng cúp điện thoại.

Định thần ngồi lại, trong lòng đã bất ổn nhìn Diêu Tử Chính, ánh mắt nhìn cô thậm chí có thể ra vẻ mới gặp lần đầu, hắn khẽ cúi đầu lễ phép, sau đó

mới chuyển sang Dao Dao, lấy ra một món quà: "Cho cháu."

Dao Dao mở hộp quà, kêu lên: "Cháu có thể sưu tập đủ bộ thú bông số lượng có hạn rồi!"

"Lúc đi công tác vừa vặn thấy, liền mua." Diêu Tử Chính lộ ra vẻ mặt ôn hoà khác thường.

Dao Dao ôm thú nhồi bông vui mừng nửa ngày mới ý thức được Gia Di có chút kì lạ, cô nhóc không hiểu mấy: "Mẹ làm sao vậy?" (*)

(*): do 2 người đang giả vờ nên mình tự đổi xưng hồ từ “cô” sang “mẹ”.

Ánh mắt Tư Gia Di nhanh chóng xẹt qua hai người trước mặt, đứng dậy nói: "Dao Dao, con và bạn con cứ ăn trước, mẹ đi toa-lét chút."

Tư Gia Di trốn vào phòng rửa tay gọi điện thoại. Nghe xong một hồi thuật

lại của đầu dây bên kia, tâm trạng kích động khó khăn lắm mới đè nén

được, nhưng khó khắn tiếp nối khó khăn, vừa nghĩ tới bữa tiệc Hồng Môn

Yến (*) bên ngoài, Tư Gia Di thật không vui vẻ nổi.

(*): mình có

biết về lịch sử của bữa tiệc Hồng Môn Yến, nhưng mình không nhớ rõ lắm,

mấy bạn cứ hiểu là một bữa tiệc chẳng tốt lành gì là được

Trong lòng thổn thức một hồi, cô bấm số điện thoại của tổng giám đốc.

"Tôi muốn xin nghỉ bảy ngày."

Nói hết lời, âm điệu của Kinh Kỷ Nhân chợt căng thẳng: "Em. . . . . . cũng biết rồi hả?"

Tư Gia Di vốn đang bận tâm đến chuyện khác, lời của Kinh Kỷ Nhân lại như đưa cô vào trong sương mù: "Biết cái gì?"

Kinh Kỷ Nhân chỉ ầm ừ chậm chạp không đáp, Tư Gia Di cũng không đợi kịp, nói sang chuyện khác: "Lý Thân Ninh sắp tới có một buổi phát ngôn, có thể tìm người đi thay em không?"

Anh thoải mái đồng ý, cô vội vàng cúp điện thoại, vừa đi ra khỏi toa-lét,

cô vội vàng gọi điện cho hãng hàng không, giọng gấp gáp: "Tôi cần book vé máy bay sang Singapore vào ngày mai . . . . . ."

"Đi Singapore làm gì?"

Giọng nam trầm thấp vang bên tai Tư Gia Di tựa như một cái đập mạnh, cô dừng

lại bước chân, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy hắn đang đứng đối diện. Dáng

người thẳng, nhã nhặn, vẻ mặt lạnh nhạt . . . . . . Mỗi một điểm điều là ác mộng của cô, trong nháy mắt khiến cô không thể điều khiển được bản

thân, lòng bàn tay tự động phát run.

Tư Gia Di thản nhiên ứng phó sắc mặt nghiêm trang đạo mạo này, làm như không thấy, bước vòng qua, cánh tay bị giữ chặt lại.

"Tôi không muốn vòng vèo với em, Dao Dao có phải là con gái tôi không?"

Tư Gia Di thật sự nhịn cười không được.

Nụ cười này tựa hồ chọc giận hắn, lại bị hắn cố ép xuống, biểu hiện bình

thản trên mặt hết thảy đều giả dối, nhưng cái siết chặt tay lại tiết lộ

mong đợi của hắn.

Đang mong đợi đáp án của cô.

Điều này làm cho cô cảm thấy châm chọc.

"Thư kí ghi chép tại trường quay vào sáu năm trước nói cho tôi biết, em đi

vòng quanh trái đất, còn bảo vệ thì nói cho tôi biết tình trạng em lúc

ấy, tôi khẳng định đó là dấu hiệu sanh non."

Trí nhớ cô

theo giọng nói của hắn không thể không chế mà nhanh chóng quay ngược về, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cô chớp mắt một lần, ép buộc kí ức

đẫm máu này về sâu trong tâm trí.

Thế nhưng hắn lại không buông tha cô: "Tôi đã tra được bệnh viện em đi khám ngày đó, nơi đó nói đứa bé vẫn giữ

được. Nhưng sau một năm, tôi không tra được chút tin tức nào, điều tra

nhà cha mẹ em thậm chí cả nhà cha mẹ của Phó Dĩnh cũng không ra."

"Không phải anh nghĩ rằng một năm đó tôi trốn tránh tất cả, ra ngoài tìm một chỗ bí mật sanh con chứ?"

Diêu Tử Chính cố lắm mới bỏ qua được sự châm chọc trong giọng điệu cô: "DNA của Dao Dao tôi đã đưa đi hóa nghiệm rồi, trước khi biết kết quả, tôi muốn nghe nó từ miệng em."

". . . . . ."

". . . . . ."

"Tôi đã từng nghĩ, khi gặp anh lần nữa, tôi nhất định phải làm ba chuyện."

Diêu Tử Chính dang tai lắng nghe.

"Thứ nhất, tôi muốn chúc mừng anh, ba năm trước đã thành công vật ngã tên kia, báo thù cho Diêu Á Nam."

Ánh mắt hắn lạnh băng, khóe miệng lại khẽ mỉm cười: "Sao em chắc chắn đó là do tôi làm?"

Tư Gia Di từ chối giải thích, cắm đầu cắm cổ tiếp tục nói: "Thứ hai, tôi thương tiếc cho anh. Tôi đã đi xem cái bộ phim do chính anh

sản xuất, phản ánh rất đúng chuyện cũ này. Tôi nhớ lúc ấy người xem bên

cạnh tôi đều khóc, không thể không nói kịch bản rất đặc sắc, kết cục rất bi thảm. Chỉ tiếc, kết thúc trong phim thật mãn nguyện, còn trên thực

tế, tuy tên kia cùng Phương Tử Hằng bị ép cho nhảy lầu, nhưng chỉ riêng

tôi vẫn sống. Không đúng, có lẽ nên dùng từ “kéo dài hơi tàn” diễn tả sẽ chuẩn xác hơn."

Tựa hồ Diêu Tử Chính cũng kinh ngạc, cô tiếp tục nói như “gió nhẹ nước chảy mây bay”: "Thứ ba. . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

"Chát ——! ! !"

Cái tát tai vang dội quất vào mặt Diêu Tử Chính.

Sau khi tiếng tát tay tàn nhẫn này tan biến, giọng Tư Gia Di từ từ cất lên: "Cái tát này đã chờ sáu năm. Là tôi đánh thay cho đứa bé không thể ra đời.

Tôi rất muốn sinh nó ra, còn muốn nói cho nó biế