
ồi ngẩng lên bầu
trời. Khoảng thời gian đầu khi cô rời khỏi Việt Nam, cô luôn thay đổi chỗ ở mỗi
khi Hải Nguyên tìm đến, cứ như vậy gần hai năm liền. Khi Hải Nguyên từ bỏ ý
định tìm cô, cô mới sang Pháp sống ổn định. Cô là người tránh mặt anh, làm sao
có thể trách anh được, nếu không như vậy mọi chuyện đâu có như ngày hôm nay.
“Sau đó anh nghĩ em sống ở Pháp cũng tốt, thời gian sẽ
làm em quên đi những chuyện đã qua, rồi em sẽ vui vẻ trở lại. Còn mẹ, thì anh
sẽ nghĩ cách để mẹ yên tâm, mẹ bận chăm sóc bọn trẻ rồi sẽ không suy nghĩ nhiều
nữa.”
“Vậy vì sao bây giờ anh lại nói mọi chuyện với em?”
“Vì anh thấy em sống không tốt như anh nghĩ. Hơn nữa
anh nghĩ em cũng có quyền biết trên đời này em còn có người thân, còn có một
anh trai ruột. Anh ấy vẫn không ngừng tìm kiếm em, không ngừng đau khổ dằn
vặt.”
Khánh Đan nhìn người con trai ngồi trước mặt mình
không tránh khỏi cảm giác xót xa nhen nhóm trong tim. Người con trai này xưa
nay luôn đứng ở vị trí của cô mà suy nghĩ, lo lắng mọi chuyện chu toàn, vì cô
mà chịu bao nhiêu đau khổ không đáng có. Cô nên làm gì để báo đáp ân tình mà cô
nợ anh đây?
“Mẹ còn đang ở trong nhà đợi em đấy!” Hải Nguyên giơ
tay cài tóc mái bị gió thổi bay bay trước mắt cô. Nụ cười của anh vẫn dịu dàng
như nhiều năm về trước. Sự quan tâm của anh vẫn không có gì thay đổi.
“Đang nghĩ gì thế?” Nhật Lệ bước vào phòng nhìn Khánh
Đan đang ngồi trên giường trầm ngâm suy nghĩ liền hỏi.
“Không có gì.” Khánh Đan ngẩng lên cười, “Bọn trẻ ngủ
rồi à?”
“Chưa, anh Minh ở bên đấy rồi, mấy đứa bện bố hơn mẹ
mà, hì.”
“Không ngờ anh Minh cũng đảm đang nhỉ?”
“Còn phải nói, từ khi hai mẹ con mình về đây, anh ấy
chiều mình lắm, chẳng để cho mình làm việc gì cả. Lúc mình sinh cu Bi cũng là
anh ấy tắm rửa chăm con đấy chứ.” Nhật Lệ mỉm cười tự hào kể về chồng mình.
“Còn cậu nữa, nên tìm một bến đỗ cho mình đi. Cũng bao nhiêu năm qua đi rồi,
chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua đi… Chuyện đó… cũng không phải lỗi của chú
ấy.” Nhật Lệ vừa nói vừa nhìn Khánh Đan thăm dò, Khánh Đan chỉ mỉm cười không
nói gì, Nhật Lệ thấy vậy im lặng một lát rồi lấy một chiếc điện thoại cũ: “Có
việc này cậu cần biết đấy!”
Khánh Đan nhìn Nhật Lệ khó hiểu nhưng nghe đoạn ghi âm
cô dần dần hiểu ra, làm sao cô có thể quên được giọng nói trong đoạn ghi âm đó
chứ, những lời nói đó từng khiến cô rơi xuống địa ngục của đau khổ, hóa ra nó
còn cả một đoạn dài đằng sau nữa.
“Cậu làm sao có đoạn ghi âm này?” Khánh Đan hỏi.
“Sau khi Linda mất, Hải Nguyên đã thu dọn đồ của Linda
và thấy chiếc điện thoại này. Có một lần bé Tuyết vào phòng Hải Nguyên lấy điện
thoại ra chơi và bật đoạn ghi âm này lên, lúc đấy Hải Nguyên mới hiểu vì sao
lúc tai nạn trọng bệnh viện cậu lại nói chú ấy không cần con của hai người. Còn
đoạn ghi âm này có lẽ là lúc Hải Nguyên và Linda cãi nhau vô tình được ghi âm
lại.”
“Hóa ra là như vậy.” Khánh Đan cười buồn.
“Có thể bắt đầu lại thì đừng bỏ lỡ nữa.”
“Mọi chuyện đã qua rồi mà.”
“Nếu mọi chuyện đã qua rồi thì hà cớ hai người lại
sống cô độc bao nhiêu năm qua? Nếu không thể quên thì sao không quay lại bên
nhau? Đã lỡ mất nửa đời người rồi cậu còn muốn tiếp tục trốn tránh nữa à?”
Khánh Đan nghe Nhật lệ nói, cô im lặng rồi kéo chăm
chùm qua đầu: “Mình buồn ngủ rồi!”
“Haizz…” Nhật Lệ nhìn Khánh Đan thở dài rồi cũng nằm
xuống và tắt điện đi.
“Mọi người tập trung lại đây một chút nào.” Hải Nguyên
bước vào văn phòng, đi theo anh là Hoàng Khải và Khánh Đan. Trong phòng làm việc,
các nhân viên đang bàn tán xôn xao về cô gái đi cùng Hải Nguyên, khi thấy anh
bước vào tất cả đều im lặng.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Khánh Đan, cô
ấy sẽ phụ trách dự án xây dựng cô nhi viện cùng tôi. “
“Chào mọi người, tôi là Trần Khánh Đan, mong mọi người
sau này giúp đỡ nhiều hơn.” Khánh Đan bước lên mỉm cười nói, tất cả mọi người
trong phòng đều im lặng một lúc, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
“Nghe nói chị vừa từ nước ngoài trở về, rất vui được
làm việc với chị.” Một cô gái bước lên nhìn cô rất thân thiện.
“Đi, anh đưa em tới phòng làm việc.” Hải Nguyên nói
rồi kéo tay Khánh Đan đi. “Hoàng Khải, lát cậu mang tài liệu sang cho Khánh Đan
nhé.”
“Cô ấy là ai vậy?”
“Nghe nói cô ấy sau này sẽ là viện trưởng của cô nhi
viện đấy?”
“Quan hệ gì nhỉ? Tống giám đốc chưa bao giờ đối đãi
với nhân viên như vậy.”
“Anh Khải, ai vậy?”
“Tôi không biết! Mọi người ai làm việc nấy, đi làm
việc đi!” Thấy mọi người bàn tán không ngừng Hoàng Khải lắc đầu rồi cũng đi
mất.
Từ sau khi Khánh Đan đến công ty làm việc lại phụ
trách một dự án lớn như vậy, các nhân viên nữ lại được cơ hội buôn dưa lê bán
dưa chuột, nhân viên nam tuy không tham gia câu chuyện nhưng cũng không khỏi
nghi ngờ. Một dự án lớn, bao nhiêu người muốn nhưng Hải Nguyên không giao cho
ai mà lại giao cho một cô gái ngoài ngành chẳng hiểu gì - đó là kết luận của họ
sau vài hôm quan sát vị giám đốc mới này. Lại thêm việc Hải Nguyên ngày ngày
cùng Khánh Đan đi làm rồi lại cùng tan ca khiến các cô gái càng không vừ