
”
“Nhưng anh cũng không thể nhìn em và con ở bên
người khác, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu được không em?”
“Chúng ta cũng đã đi quá xa rồi Hải Nguyên.”
“Anh không quan tâm.”
“Sao anh cứ cố chấp như vậy chứ! Anh muốn em phải
làm sao?”
“Mình quay lại đi!” Hải Nguyên nói dường như muốn
cầu xin cô.
“Đừng ép em phải quyết định, nếu không cả đời này
anh sẽ không tìm thấy em và con đâu.” Khánh Đan nói giọng rất nhẹ nhàng nhưng
chứa đựng sự kiên định vô cùng. Hải Nguyên nhìn cô bất lực đi ra khỏi phòng:
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Khánh Đan quay lại nhìn anh đi ra khỏi phòng thở
dài rồi ngồi tựa xuống ghế, nước mắt lặng lẽ rơi. “Kiếp trước có phải mình gây
ra nghiệp chướng gì không?”
“Cậu từ bỏ đi.” Hải Minh nói.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Hải Nguyên nhìn Hải
Minh bằng ánh mắt quyết tâm.
“Cậu lấy tư cách gì mà trở về đây?”
“Tôi là bố của đứa bé, là người cô ấy yêu.”
“Nhưng cô ấy đã không chọn cậu!” Hải Minh nhìn Hải
Nguyên trong giọng nói có chút khiêu khích.
“Vậy chúng ta hãy cạnh tranh công bằng đi!” Hải
Nguyên nhìn Hải Minh nhếch mép lên cười rồi bỏ đi.
Vậy từ hôm đó hai người con trai nhà họ Dương không
ngừng công kích nhau rồi lại lấy lòng Khánh Đan khiến cho gia đình từ trên
xuống dưới thở dài bất lực nhưng lại cảm thấy buồn cười, mỗi ngày đều có chuyện
để cười, còn Khánh Đan chỉ biết lắc đầu nhăn nhó. Mới đầu cô còn không thèm để
ý đến nhưng càng ngày càng không chịu nổi. Ông bà Thịnh Lan cũng chỉ biết lặng
lẽ xem kịch hay trong nhà rồi thỉnh thoảng bình luận ai sẽ là người chiếm được
trái tim của Khánh Đan, mọi chuyện đã đến nước này ông bà còn có thể làm gì
nữa, thôi thì chuyện của bọn trẻ để chúng quyết định.
“Em ăn cái này đi!” Hải Nguyên gắp thức ăn vào bát
Khánh Đan, thường ngày cô vẫn rất thích ăn món này. Hải Minh thấy vậy lại gắp
món đó ra khỏi bát cô và gắp thứ khác vào.
“Cô ấy không ăn cái này.”
“Trước đây em vẫn thích ăn món này mà phải không?”
Hải Nguyên mỉm cười nhìn Khánh Đan.
“Từ khi mang thai cô ấy không thích ăn món đấy
nữa.” Hải Minh nói rồi nhìn Hải Nguyên, hai người cứ nhìn nhau như vậy xung
quanh dường như tràn ngập mùi súng đạn. Mọi người thấy vậy cũng không ai nói gì
mà tiếp tục ăn cơm. Khánh Đan thấy vậy ngẩng lên nhìn hai người và tức giận
đứng lên đi ra khỏi bàn ăn:
“Hai người có để tôi yên không vậy?”
Hải Minh và Hải Nguyên liền thu lại ánh mắt của
mình và quay đi.
“Bố mẹ, con ăn no rồi, con lên phòng trước!” Khánh
Đan nói rồi vác cái bụng nặng nề đi lên phòng. Càng ngày cô càng cảm thấy mệt
mỏi và đau đầu, hai người ấy không lúc nào để cô được yên.
Đến ngày khám thai định kì Khánh Đan chuẩn bị ra
khỏi nhà thì hai chiếc xe ô tô đã đợi sẵn ở ngoài, hai người con trai trông nhìn
vô cùng đẹp trai đứng trước xe mỉm cười. Khánh Đan cảm giác như cảnh trong phim
kinh dị đang hiện ra trước mặt mình trong lòng bỗng thấy sợ hãi. Cô quay lại
nhìn bà Ngọc Lan với ánh mắt cầu cứu.
“Mẹ cũng không giúp được gì cho con đâu, mẹ không
muốn hai đứa nghĩ mẹ thiên vị cho ai, con hãy nghe theo trái tim mình mà quyết
định.” Bà nói rồi đi vào trong nhà, Khánh Đan vẫn đứng yên một chỗ không đi về
phía ai cả.
“Khánh Đan, xin lỗi anh đến muộn.” Một giọng nói
vang lên từ phía xa, người con trai cũng tiến lại gần cô mỉm cười.
“Anh đến rồi à.” Khánh Đan ngạc nhiên nhưng vẫn cố
gắng cười tự nhiên rồi cùng anh lên ô tô đi mất khiến hai người con trai đứng
đó ngơ ngác, sắc mặt chuyển dần từ tím tái sang đen xì.
“Nam Phong, cảm ơn anh.” Khánh Đan nói và cùng anh
đi ra khỏi bệnh viện.
“Không có gì.” Nam Phong cười đáp.
“Anh đừng nhạo em.” Khánh Đan nhăn mặt.
“Em định để đứa bé chào đời sẽ gọi ai là bố vậy?”
“Có đứa trẻ nào sinh ra mà có tận hai ông bố không
anh?” Cô thở dài phiền não.
“Trong lòng em sớm đã có quyết định sao không nói
ra?”
“Em không biết nữa.” Khánh Đan nói rồi nhìn về phía
xa thầm nghĩ: “Có thể đến nơi nào chỉ mình cô biết sự thật này không? Đến nơi
chỉ có cô và con cô, không ai làm phiền cả.”
“Anh đưa em về nhà.” Nam Phong nhìn Khánh Đan một
lúc rồi lên tiếng.
“Vâng.”
Khánh Đan cùng Nam Phong đang đi bộ bên đường thì
nghe thấy mấy người bên sạp báo đang bàn tán với nhau, câu chuyện khiến cô chú
ý cô liền ngoảnh lại nhìn. Tiêu đề bài báo viết chữ hoa in đậm đập ngay trước
mắt cô “Sự thật về vũ công nổi tiếng thế giới: kẻ thứ ba cướp chồng người khác”
bên dưới là mấy bức ảnh của cô và rất nhiều thông tin nhưng cô không thể đọc
được lấy một chữ, đầu óc cô bỗng ù đi, xung quanh cũng rất nhiều người bàn tán
“Hình như là cô ta…Đúng rồi, chính là cô ta…Nhìn có vẻ hiền lành vậy mà cũng đi
cướp chồng người khác ư?...Nghe nói mẹ cô ta cũng là kẻ thứ ba cướp chồng người
khác, cô ta cũng giống mẹ, đúng là mẹ nào con nấy đều là loại chẳng ra gì…”
“Khánh Đan, sao sắc mặt em khó coi vậy?” Nam Phong
thấy liền kéo cô đi, Khánh Đan không trả lời mà mơ hồ đi theo anh đến chỗ để
xe, tay vẫn nắm chặt tờ báo.
“Em không sao chứ, đừng để ý mấy tờ báo lá cải đấy
làm gì.” Nam Phong lên tiếng khi thấy cô vẫn nhìn vào tờ báo trên t