
ậy công ty…? Càng nghĩ Khánh Đan càng thấy sợ, nếu chuyện này thực sự sảy ra cô có an toàn trở về cũng không thể đối diện với bố mẹ nuôi, cô nợ họ quá nhiều. Càng nghĩ cô càng cảm thấy phải tìm cách để chốn khỏi đây. Đang ngó quanh tìm cách tháo chạc cô nhìn thấy mảnh vỡ của chiếc bát cô vừa làm vỡ.
Khi Khánh Đan cắt được dây trói trên tay thì trời cũng gần sáng, tay cô chảy đầy máu vì những vết cắt do mảnh sành gây lên. Cô nhìn ra ngoài, hai tên bắt cóc ngủ say chưa dậy nhưng cửa đã khóa. Khánh Đan loanh quanh một lúc tìm cách thoát ra ngoài.
Trời cũng sáng hẳn, hai tên bắt cóc lúc này đã dậy, khi cô thấy một tên đã đi khỏi cô mới kêu lên:
“Tôi muốn đi vệ sinh!”
Thấy hắn ta không thèm để ý cô lại nói tiếp:
“Tôi muốn đi vệ sinh!”
Khánh Đan không ngừng kêu lên khiến hắn ta bực mình mở cửa. Cánh cửa mở ra ông không thấy Khánh Đan đâu hắn vội ngó quanh thì bị một cái gậy đập vào đầu, lúc choáng váng hắn nhìn thấy một cái bóng chạy khỏi căn nhà nhỏ. Tên kia quay lại thấy đồng bọn của mình đang nằm dưới đất liền đỡ hắn lên:
“Mày sao thế?”
Tên kia lúc này mới tỉnh hẳn lấy tay xoa xoa trên đầu bực mình nói:
“Con ranh kia chạy mất rồi.”
“Thằng ngu, có mỗi con nhóc mà cũng không trông được!”Hắn nói rồi đáng cho gã đang ngồi dưới đất thêm cái nữa. “Gọi điện cho đại ca mau cử người đến, không cho nó chạy thoát, còn mày ở đây ứng phó với người nhà nó, nhớ kéo dài thời gian, tao đi tìm nó!” Hắn nói rồi đứng dậy chạy đi tìm Khánh Đan. Khánh Đan chạy được một đoạn thì bị vài người bắt lại. Lúc này gã kia cũng vừa đi đến nhìn thấy Khánh Đan hắn càng bực mình lấy chân đạp cho Khánh Đan một cái ngã xuống đất. “Con ranh! Muốn chạy à, tao xem mày chạy đường nào!” Hắn nói rồi lôi Khánh Đan Trở lại.
Tám giờ sáng, Hải Nguyên cầm điện thoại và vali tiền lên xe đi theo chỉ dẫn. Hải Minh nhìn theo chiếc ô tô khuất dần anh thầm cầu chúc cho hai người sớm bình an trở lại rồi anh gọi điện cho cảnh sát theo kế hoạch đêm qua anh và Hải Nghuyên quyết định. Hải Nguyên đến nơi thì thấy mấy tên thanh niên đi theo sau một gã trung tuổi đang lôi Khánh Đan về, tay cầm vali của anh nắm chặt lại trắng bệch không còn chút sắc hồng anh xống lên đạp cho gã đang kéo Khánh Đan một cái khiến hắn ngã xuống đất Khánh Đan bất ngờ cũng ngã theo một tên khác liền kéo lấy cô.
“Mẹ kiếp! bảo chúng mày không được làm tổn thương cô ấy cơ mà.” Mặt Hải Nguyên đỏ gay lên, mắt hằn những tia máu.
“Thằng ranh! Mày đánh ông à!” Tên bị đánh lúc nãy bây giờ mới lồm cồm bò dậy toan xông lên đánh Hải Nguyên nhưng bị một người ngăn lại.
“Khoan, lấy tiền đã!” Hắn nói rồi lại quay sang nhìn Hải Nguyên: “Tiền đâu? Đưa tiền tao thả người!”
“Chúng mày thả cô ấy ra trước tao sẽ đưa tiền, bằng không thì một đồng cũng đừng hòng!”
“Mày tin tao giết nó không?” Gã nói rồi cầm con dao trên tay xiết vào cổ Khánh Đan để một vệt đỏ rớm máu.
Khánh Đan lúc này đã không còn chút sức lực nào bất lực nhìn Hải Nguyên: “Đừng đưa bọn chúng tiền, cậu đưa bọn chúng tiền bọn chúng cũng không để chúng ta an toàn trở về đâu, còn làm ảnh hưởng đến dự án của công ty nữa!”
Hải Nguyên nhìn cô trái tim anh đau đớn, xem ra chuyện anh và Hải Minh nghi ngờ là thật, cũng may mẹ anh trở về đúng lúc, không thì lần này hậu quả nghiêm trọng rồi. Làm sao có thể để em chịu khổ được chứ, ngốc ạ.
“Một bên thả người, một bên đưa tiền, thế nào?” Hải Nguyên nói.
“Được.” Tên cầm đầu nói rồi nhếch mép cười, sau đó hắn nhìn đồng bọn ra ám hiệu.
Hải Nguyên nhìn thẳng vào mắt Khánh Đan. “Anh đưa vali rồi em lập tức chạy!” Khánh Đan nhìn anh lắc đầu nước mắt cô trào ra, anh không nói nhưng cô hiểu, cô cũng sẽ không để anh một mình ở lại đây, nếu đã là định mệnh thì cô sẽ ở bên anh, cùng anh vượt qua. Hải Nguyên thở dài bất lực rồi lại nhìn nhóm bắt cóc thầm nhẩm tính liệu mình hạ được mấy tên, anh không dám chắc mình có thể. Một mình anh thì không sao nhưng còn Khánh Đan, anh chỉ sợ bọn chúng sẽ dùng Khánh Đan uy hiếp anh. Thoáng nghĩ anh đã thấy đau đầu. Ôi cô gái này, không chịu nghe lời anh gì cả, đành liều một phen hi vọng Hải Minh nhanh chóng đưa cảnh sát tới. Hải Nguyên một tay cầm vali, một tay đưa về phía Khánh Đan đợi cầm được tay cô anh liền buông vali xuống và kéo Khánh Đan thật mạnh về phía mình và hét to: “Chạy đi!” sau đó dùng chân đạp thật mạnh vào người tên cầm vali làm hắn ngã lăn ra, bọn bắt cóc cũng nhanh chóng dàn trận đánh nhau với anh. Một mình anh đánh lại năm người không dễ dàng gì, cũng may từ nhỏ anh học võ nên dù không đánh thắng được nhưng năm người kia cũng chịu thương không ít.
“Hải Nguyên, cẩn thận!” Khánh Đan thấy tên cầm gậy đang lao tới anh từ phía sau liền hét lên rồi bị một người chạy đến túm lấy.
“Dừng lại, bỏ gậy xuống!”
Hải Nguyên nghe thấy vậy liền nhìn về phía có giọng nói, anh thấy hắn ta một tay giữ Khánh Đan, một tay cầm dao kề cổ cô anh liền buông tay làm gậy rơi xuống đất. Ngay lập tức mấy tên kia lao vào đánh anh, anh định đánh trả nhưng hắn lại uy hiếp: “Mày còn đánh tao sẽ giết nó!”
Thấy Hải Nguyên đứng im mấy tên bị anh đánh lúc nãy liền xông đến thằng