Teya Salat
Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325041

Bình chọn: 10.00/10/504 lượt.

, không

ngừng thút thít.

Lúc này Tần Phóng đã trèo lên trên miệng hố, anh phủi sạch bụi trên người rồi

nhìn Nhan Nặc, nụ cười trên gương mặt anh còn chưa kịp nở thì đã nghe thấy mấy

tiếng rắc rắc, anh ngẩng đầu thì thấy giàn giáo đằng sau cô đang nghiêng ngả.

Anh kinh sợ hét lên: “Cẩn thận, mau chạy đi.” Nói xong, anh lao về phía cô, đẩy

cô ra.

Trong chốc lát, giàn giáo đổ sập xuống, đè lên chân Tần Phóng.

Nhan Nặc sợ hãi, gương mặt cô còn trắng hơn tờ giấy, đứa bé trong lòng cất

tiếng khóc khiến cô bừng tỉnh. Cô còn chưa hoàn hồn, cơ thể run rẩy bò tới

trước mặt anh, còn chưa lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy giọng anh run run: “Cô

có sao không... Có bị thương ở đâu không?”

Muôn vàn lời nói cũng không bằng một câu quan tâm, rõ ràng là mình bị thương

vậy mà trong lòng chỉ có cô.

Giây phút này Nhan Nặc chỉ muốn khóc.

Trung tâm y tế cạnh resort.

Phương Lỗi bước ra từ phòng bác sĩ, từ đằng xa đã nhìn thấy Nhan Nặc đứng ở

hành lang, đang cầm bình nước nóng đứng ngoài cửa phòng bệnh.

“Sao không vào đi?” Phương Lỗi đứng sau cô hỏi.

Ánh mắt Nhan Nặc đang nhìn Tần Phóng nằm trên giường bệnh, anh mặc áo bệnh

nhân, mắt nhắm, đang được truyền nước, sắc mặt không tốt lắm.

Cô sững lại, lo lắng nói: “Anh ấy ngủ lâu lắm rồi.”

“Không sao đâu, bác sĩ nói cậu ấy chỉ bị thương ở trán, chân và đùi bị trật

xương. Hôm nay cậu ấy vất vả như thế, nghĩ cũng cảm thấy quá mệt rồi.”

Phương Lỗi nói qua qua, thấy cô như thế liền an ủi: “Cậu ấy khỏe như trâu ấy,

bị thương tí tẹo thế này có là gì, sẽ khỏe lại nhanh thôi, cô đừng lo.”

Nói thì nói thế nhưng anh cũng biết, nếu không phải giàn giáo ấy đã gãy làm ba,

bốn phần thì có lẽ Tần Phóng không chết thì cũng bị tàn phế. Cũng may Tần Phóng

thường xuyên xuống công trường nên cách ngã để né tránh chính xác, cũng chỉ bị

đè ở chân, nếu không hậu quả thực sự khó lường.

Phương Lỗi đưa mắt nhìn Nhan Nặc, cô vốn rất yếu đuối, bây giờ càng yếu đuối

hơn, gương mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không khá hơn Tần Phóng là mấy. Anh còn nhớ

lúc mình vừa chạy tới nơi xảy ra tai nạn, Nhan Nặc cầm chặt tay Tần Phóng khóc

lóc thảm thiết, thấy anh tới liền hỏi: “Phải làm sao, có xảy ra chuyện gì

không?”, chẳng khác gì một đứa trẻ.

Phương Lỗi mím chặt môi, thực ra hai người này không phát hiện ra đã có nhiều

chuyện thay đổi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ là một sự giúp đỡ lớn, có thể

là một cú hích đối với họ.

Nhan Nặc vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Phương Lỗi, nhưng cô không

còn chút sức lực nào để che giấu nữa.

Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ và tiếng trái tim cô đập

thình thịch.

Nhan Nặc, mày phải làm gì bây giờ? Cô tự hỏi mình, lòng ngổn ngang, bối rối.



Liễu Tư Thần đẩy cửa bước

vào với bộ dạng thê thảm, miệng còn lẩm bẩm: “Đồ chết tiệt... Thật không có tí

đạo đức nào...”, tức đến mức mặt mày xưng xỉa.

Nhan Nặc bước ra từ trong nhà bếp thấy chiếc áo khoác ngoài màu hồng của cô lấm

tấm đầy bùn đất, thực sự là thảm hết chỗ nói. Cô chau mày, vừa bắc nồi canh

trên bếp xuống vừa hỏi: “Tư Thần, cậu sao thế, vừa đi đánh nhau ở đâu về à?”

Liễu Tư Thần cởi đôi giày cao gót rồi ném sang một bên, hậm hực nói: “Hôm nay

ra đường không giờ, gặp phải sát tinh, đành coi như mình đen đủi thôi.”

Nhan Nặc lắc đầu cười, liếc nhìn bạn rồi nói: “Cậu á, chắc chắn là lại cãi nhau

với người ta đúng không?”

Khác với Nhan Nặc, Tư Thần là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, gặp phải người

không hợp thì giống như sao Hỏa đâm vào Trái đất, không cãi nhau thì không còn

ra gì. Hèn gì hợp tính với Tần Phóng thế, hai người một tính nên mới coi nhau

như tri kỷ.

Liễu Tư Thần bị Nhan Nặc hỏi thế lại bức xúc nhớ lại người đàn ông huyênh hoang

ban nãy, cơn tức vẫn chưa hết, cuối cùng cô nghiến răng huơ tay: “Hứ, một tên

đàn ông ác bá điển hình, không thèm nhắc tới nữa.”

Cô nói xong, liền vật vã cả nửa người bò ra bàn ăn trong bếp, chớp mắt thấy

Nhan Nặc đang cẩn thận múc canh cho vào cặp lồng giữ nhiệt, thế là vẻ mặt cô

lại trở nên gian tà ngay được: “Cậu lại chuẩn bị đồ ăn cho Tần đại quan nhân à?

Ai da, sao tớ lại không tốt số như người ta chứ, một ngày cơm ăn ba bữa, thêm

bữa điểm tâm ban đêm nữa, cái tên đại gia này nằm viện cũng sung sướng quá ta.”

Sau khi vết thương của Tần Phóng ổn định, anh đã được chuyển từ resort về bệnh

viện trong thành phố.

Nhan Nặc chột dạ nhìn đi chỗ khác, thò chân đá cô bạn một cái: “Đừng nói với

giọng ghen tức thế chứ, đến lúc cậu phải nằm viện, tớ cũng sẽ phục vụ cậu thế

này, được chưa?”

Liễu Tư Thần co chân lại, gào rú lên: “Hứ, tớ chẳng thèm nằm viện, cậu không có

chút lương tâm nào cả, vì một “người mới” mà làm tổn thương bạn cũ, tớ không

thèm sống nữa.”

Nhan Nặc mặc kệ cô bạn ăn nói điên rồ, chăm chú chuẩn bị bữa trưa, dường như

nhớ ra điều gì đó, cô lặng người rồi giải thích: “Anh ấy không có ai thân thích

ở đây.”

Ngoài gia đình họ Phương ra, hình như Tần Phóng thực sự không còn quen biết ai.

Bố mẹ Phương Lỗi tuổi đã cao, cũng không thể để họ hằng ngày chạy ra chạy vào

bệnh viện được, Phương Lỗi lại phải ở vă