Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324675

Bình chọn: 9.00/10/467 lượt.

tầng mười hai.

“Sếp tổng, tôi là Tư Niên.”

“Ừ. Ký xong rồi? Thuận lợi chứ?”

“Vâng, sếp tổng à, đã ký hợp đồng công trình một tuần với họ.”

“Tốt lắm, khi nào bọn họ tới nơi kiểm tra?”

“Thứ Hai.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Đoàn Dịch Sâm gác máy, đi tới cửa sổ chạm đất rồi nhìn ra ngoài. Cảnh phồn hoa

trước mặt rõ ràng đã có mọi thứ mà người đời thèm muốn, nhưng sao trong lòng

vẫn cảm thấy thiếu thốn, trống rỗng khiến người ta thấy xót xa.

Lâm Vũ Triết ngồi trên ghế nhìn bóng bạn thân cô đơn đứng đó, trong lòng cũng

buồn nhưng vẫn bình thản nói: “Ban nãy tôi còn tưởng cậu sẽ bỏ tất cả mà xông

xuống đó chứ?”

Đoàn Dịch Sâm cười chua chát: “Em lại gần một bước, cô ấy sẽ lùi trăm bước, dù

có gặp nhau thì làm được gì chứ?”

“Nhưng cậu vẫn muốn gặp cô ấy còn gì?” Lâm Vũ Triết thở dài.

Đoàn Dịch Sâm không nói gì nữa, chỉ im lặng, im lặng là trạng thái duy nhất có

thể thể hiện tâm trạng của anh lúc này.

Ký hợp đồng xong, luật sư về trước, Phương Lỗi bị bạn gái mới gọi đi ngay, chỉ

còn lại Nhan Nặc và Tần Phóng.

Tần Phóng mời Nhan Nặc tới quán cơm gần Thịnh Thế. Để tránh cô từ chối, anh mời

cơm với lý do sau này cần cô làm thêm giờ.

Ăn cơm xong ra về thì thấy cửa hàng bên cạnh quán cơm mới mở, bên ngoài có rất

nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Nhan Nặc nhìn tấm biển liền đứng ngây ra đó, xưởng thủ công Chí Ái, cửa hàng

chính của nó ở trường đại học T, năm xưa còn bé tí, không ngờ bây giờ đã kinh

doanh dây chuyền, quả nhiên thời gian trôi nhanh như con thoi.

Tần Phóng đi được vài bước mới thấy Nhan Nặc không đi theo, mặt anh lại xị

xuống, cô gái này luôn nhân lúc anh không chú ý mà rời khỏi tầm nhìn của anh,

tức chết đi được! Anh sầm mặt quay lại, thấy cô đứng sững trước cửa xưởng thủ

công, không vào trong, vội bước lại hỏi: “Sao thế? Muốn xem à?”

Anh cố gắng dùng giọng điệu bình thường, mà bình thường thì chắc chắn không thể

thiếu tiếng gào của anh.

“A, không, tôi chỉ thấy mới thôi, chúng ta đi đi.”

Nhan Nặc quên mất Tần Phóng ở bên cạnh, cô vội vã che giấu cảm xúc của mình.

“Còn nói không à? Con gái các cô đúng là thích nhưng miệng luôn nói không, rõ

ràng là ánh mắt dán chặt vào xưởng nhà người ta, thích thì vào xem, nghĩ ngợi

cái gì chứ?” Nói xong, Tần Phóng liền đẩy cô vào.

Có điều vừa vào cửa anh đã chau mày, không chỉ đông người mà trong đó bán toàn

đồ thủ công, búp bê vải, ví tiền, móc treo... đều là những thứ mà con gái

thích, một người đàn ông như anh đứng đây không hợp chút nào. Mặc dù nói thế

nhưng anh vẫn lấy thân mình che chở cho cô, không để người khác va vào cô, cô

có thể an tâm chọn đồ.

Lúc này anh thấy cô nhìn một con búp bê vải rất lâu, liền hỏi: “Cô thích cái

này à? Thích thì mua đi, có nhìn thế chứ nhìn nữa nó cũng có theo cô về đâu.”

Không đợi Nhan Nặc trả lời, anh đã cầm luôn con búp bê ra quầy tính tiền, đã

thế còn cầm nó dứ dứ trước mặt cô ra vẻ đắc ý, nịnh nọt trẻ con.

Nhan Nặc nhìn Tần Phóng hồi lâu, cảm thấy bất lực với sếp của mình.

Sau đó, khi cô đưa tiền trả anh, anh lại cau mặt: “Đưa tiền cho tôi làm gì? Tôi

thiếu hơn một trăm tệ sao?”

“Sếp Tần, tôi không thể nhận không của anh được, cứ rõ ràng thì hơn...” Nhan

Nặc giải thích.

“Lằng nhằng cái gì chứ, cô không thích thì tôi ném vào thùng rác.”

Sau khi buông mấy câu vẻ tức tối, anh vội ra bãi lấy xe.

Nhan Nặc vốn cảm thấy vô cùng chán nản, không hiểu sao thấy Tần Phóng đỏ mặt

tía tai lại không nhịn được cười, bàn tay ôm con búp bê vải càng chặt hơn.

Sau khi về nhà cô lôi chiếc hòm ở đáy tủ quần áo và mở ra, bên trong là một

loạt búp bê làm thủ công. Cô sưu tầm từ khi xưởng này mới mở, sau đó cứ ra đồ

mới là Đoàn Dịch Sâm lại tặng cô ngay, chưa bao giờ gián đoạn, cho tới khi...

Cô quyết định không đặt con búp bê Tần Phóng tặng vào chiếc hòm đó nữa mà đặt

trên bàn máy tính. Đột nhiên nhớ lại lúc cô xuống xe, anh nói: “Con búp bê này

là tôi bỏ tiền mua, nếu tôi muốn ném nó đi thật thì phải hỏi cô sao? Hứ!”

Điệu bộ của anh ta thực sự trông rất khó chịu.

Trong lòng cô như có nắng lên, có thể ký ức mới sẽ bù đắp được cho quá khứ.



Sau khi ký hợp đồng với

Thịnh Thế thì phải thi công trên phương án, đề tài lựa chọn, thiết kế mà khách

hàng yêu cầu, do đồ án này lớn, thời gian thi công lại ngắn nên tất cả mọi người

trong văn phòng đều bận rộn. Tần Phóng vừa là sếp lại vừa là người thiết kế nên

tăng ca giống như cơm bữa, Nhan Nặc cũng lặng lẽ thức khuya, mấy đêm liền không

được ngủ ngon, hốc mắt cũng hõm lại, mắt ngày càng thâm. Hôm qua cô cũng tăng

ca tới muộn mới về, Tần Phóng thấy vậy liền nói anh không muốn nuôi gấu trúc

nên bảo cô về nhà ngủ đủ rồi hãy tới.

Sáng sớm, Nhan Nặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, ý thức còn mông

lung mơ hồ nhưng nhìn thấy người gọi tới cô do dự một lúc rồi bắt máy: “A lô.”

“Nhan nha đầu, bây giờ tôi đang ở bệnh viện thành phố, Dịch Sâm vào viện rồi.”

Giọng Lâm Vũ Triết vô cùng mệt mỏi.

Tay Nhan Nặc run rẩy, suýt nữa cô làm rơi điện thoại, lúc sau cô mới bình tĩnh

nói: “Chuyện gì thế?”

“Shit!” Đầu máy bên kia, Lâm Vũ Triết có phần kích động,


Old school Easter eggs.