Snack's 1967
Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?

Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322454

Bình chọn: 7.5.00/10/245 lượt.

ó một vết thương.

Cô sẽ không trả thù việc lúc nãy cậu cướp chìa khóa, ép cô lên xe đấy chứ? A! Còn có chuyện lúc trước vứt chìa khóa xe của cô đi nữa.

Tuy rằng nghi ngờ trong lòng, nhưng Hàn Định Duệ vẫn đi lên phía trước, ngồi trên sofa.

“Tay.” Cô ra lệnh cho cậu. Hàn Định Duệ ngoan ngoãn vươn tay phải ra.

Máu trên tay đã ngừng chảy, đóng thành từng cục huyết nhỏ li ti. Lạc An Hải dùng chiếc kẹp nhỏ, lấy một miếng băng gạt, thấm một ít cồn sát trùng, cẩn thận giúp cậu xử lý miệng vết thương.

Hàn Định Duệ rất kinh ngạc, không ngờ cô thật sự muốn giúp cậu bôi thước chứ không phải là muốn trả thù. Miệng vết thương vì cồn sát trùng mà hơi đau, nhưng cậu cảm nhận được cô đã cố hết sức nhẹ nhàng, dường như sợ làm đau cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy hơi bất ngờ, không nhịn liếc cô một cái.

Đây là lần đầu tiên hai người ngồi gần như vậy, cô cúi đầu, lông mi dài cong vút, làm cho cậu có ý nghĩ muốn dùng tay chạm vào. Da cô trắng không tì vết, hô hấp nhẹ nhàng phất qua tay cậu, tim cậu dường như cũng rung động theo.

Lạc An Hải biết Hàn Định Duệ đang nhìn mình, cô cực lực duy trì vẻ mặt lạnh lùng, xử lí vết thương sạch sẽ, nhìn kĩ miệng vết thương không còn miếng thủy tinh nào còn sót lại, mới bôi thuốc, cuốn chặt băng.

Bó miếng vải lại cẩn thận, Lạc An Hải mới ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cởi áo ra đi.”

“Cái gì?” Hàn Định Duệ thất thần, cô muốn làm gì vậy?

Nhìn thấy sự hoảng hốt của cậu, cô cũng không khỏi chấn động. Giúp cậu xử lý tốt vết thương trên tay, bây giờ muốn thấy vết thương ở sau lưng cậu......

“Lạc An Hải, cô đổi tính khi nào vậy?” Từ khi nào cô bắt đầu quan tâm đến hắn?

Lạc An Hải không muốn quan tâm lời cậu nói, nói thêm một lần nữa: “Cởi áo ra, xoay người lại!”

Trong lòng Hàn Định Duệ tràn đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn theo ý cô xoay người lại, cởi áo ra. Cánh

tay giơ lên động đến vết thương ở sau lưng, cậu khẽ than nhẹ một tiếng.

Lạc An Hải nhìn thấy vết bỏng lớn sau lưng cậu, không khỏi nhíu nhíu mày, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, một lát sau cầm theo một cái khăn lông cừu đi ra.

Hàn Định Duệ nhíu mày nhìn cái khăn trên tay cô, thấy cô trừng mắt với cậu, cậu thức thời xoay người lại, khăn lông mát lạnh đặt trên da cậu, cơ bắp căng chặt dần nới lỏng ra.

“Tuy rằng cậu xen vào việc của người khác, nhưng vết thương này là do tôi...... Tôi không muốn nợ cậu.” Rốt cục Lạc An Hải cũng giải thích hành vi của mình, nhưng lại không nhịn được, thêm một câu châm chọc, “Đồ ngốc, đâu phải tôi không tránh được.” Cô khi đó đã chuẩn bị né rồi.

“Cho dù tránh khỏi ấm trà, nhưng bên trong vẫn có nước nóng mà? Sau đó nếu bị mảnh vỡ cứa phải... cô là con gái, không thể để dung mạo của mình bị ảnh hưởng được” Hàn Định Duệ biết cô sẽ không biết ơn, dù sao cậu che cho cô cũng không muốn cô cảm tạ, chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.

Lạc An Hải mâu quang giận giữ, đột nhiên nhớ tới khi cậu gặp mấy tên lưu mang, lúc mười tuổi cũng như vậy, không sợ chết mà che cho cô, kêu cô chạy mau. “Vẫn ngu ngốc như xưa.”

“Cái gì?” Tiếng của cô rất nhỏ, Hàn Định Duệ không nghe rõ.

Lạc An Hải không nói nữa, đổ rượu thuốc trên tay vào chiếc khăn, tạm thời không muốn đôi co với cậu, tập trung xoa thuốc giúp cậu.

“Aaa!” Không ngờ cô đột nhiên dùng sức, Hàn Định Duệ đau đớn kêu lên: “Lạc An Hải!” Cô quả nhiên là muốn trả thù cậu, lúc đầu dịu dàng chỉ là muốn cậu lơ là cảnh giác.

“Không dùng lực làm sao có thể tiêu được vết bầm? không phải cậu luôn tỏ ra mình là anh hùng sao? Đau có tí mà đã kêu.” Lạc An Hải lạnh lùng châm chọc.

Hàn Định Duệ đột nhiên nghĩ đến năm cậu mười tuổi, vì cô mà cả người cậu bị đánh đến thâm tím, sau đó cũng là một lời châm chọc dành cho cậu.

À, nhưng có một chút khác biệt so với lúc trước, khi đó cô không tốt bụng giúp cậu bôi thuốc như vậy -- nhưng cậu tình nguyện không cần sự tốt bụng của cô.

Như là cố ý, cô càng ấn càng dùng sức, Hàn Định Duệ đau đến đổ mồ hôi, nhưng mà miệng vẫn mím chặt, không ho he một tiếng.

Vì dời đi lực chú ý, cậu mở miệng nói: “Đừng giao đấu với Chú Lạc nữa.”

Lạc An Hải dừng động tác, “Thế nào? Làm anh hùng còn chưa đủ, còn muốn tham gia vào việc của người khác sao?”

Hàn Định Duệ biết cô sẽ tỏ thái độ như vậy, bất đắc dĩ xoay người lại nhìn cô, “Lạc An Hải, cô có thể đừng ngắt lời không, không thể bình tĩnh nghe tôi nói sao?”

“Cậu muốn nói gì?” Lạc An Hải buông khăn ra, hai tay ôm ngực, nâng cằm, ra sức phòng bị nhìn thẳng cậu. Hàn Định Duệ rất quen thái độ này của cô, đây là tư thái chiến đấu của cô.

Hòa bình lúc nãy như một ảo giác, bọn họ lại cãi cọ, một chút cũng không ngoài dự đoán của Hàn Định Duệ. Chỉ cần nói tới Chú Lạc, thái độ của cô sẽ như thế này. Cuối cùng, bọn họ sẽ lấy tranh cãi để kết thúc.

Biết rõ kết quả sẽ như thế nào, Hàn Định Duệ vẫn quyết định mở miệng, “Hàng năm cô đều tặng Chú Lạc một chiếc tẩu, chú ấy đều cất riêng vào trong một chiếc hộp gỗ, thỉnh thoảng mới mở ra xem.”

Lạc An Hải trong lòng hơi giật mình, biểu cảm vẫn quật cường như cũ, không biểu lộ một tia cảm xúc.

“Mấy ngày cô không về, giờ ăn cơm cũng muộn