Yêu Em Được Không

Yêu Em Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322133

Bình chọn: 8.00/10/213 lượt.

òn có sự lạnh lùng cố ý trong lời

nói. “Lam Nguyệt, đây là chuyện gì? Em làm sao vậy?”

Cô không đáp, nghiêng người đưa lưng về phía anh, nằm xuống, nước mắt rơi ướt đẫm gối.

Mạnh Thừa Kiệt nhìn Vạn Đại Phú. “Đại Phú, anh đã nói gì với cô ấy?”

Vạn Đại Phú cả mặt tái nhợt. “Tôi…. Tôi chỉ lỡ lời.” Anh đáng lẽ không nên

nhiều chuyện như vậy, nói nhiều lại càng lúc càng sai.

“Vạn Đại Phú, anh rốt cuộc nói gì với cô ấy?” Mạnh Thừa Kiệt nhịn không được rít gào.

Tiếng khóc nhẹ nhàng của cô vang lên, Chu Tề Vĩ thấy thế, đành vội vàng nói:

“Hai người đi ra ngoài nói chuyện, để Lam Nguyệt nghỉ ngơi.”

“Tôi….” Mạnh Thừa Kiệt không muốn cứ thế đi, Lam Nguyệt đang khóc! Nhưng anh

vẫn phải hỏi cho rõ ràng Vạn Đại Phú đã nói gì với cô ấy. “Chúng tôi ở

ngay bên ngoài, tôi sẽ không rời đi.” Anh nói là nói với Lam Nguyệt.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cả trái tim cô đều tan nát.

Khó trách anh không hề hỏi cô tại sao có bức ảnh chụp ở đầu giường? Không

hỏi vì sao Tiểu Kiệt lại giống anh như vậy? Thì ra anh sớm đã biết người đêm hôm đó, cô gái đó là cô, cũng đã biết Tiểu Kiệt là con anh…

Đó đều là chuyện Vạn Đại Phú vừa nói với cô.

Thì ra anh vì Tiểu Kiệt mới đột nhiên ân cần, đột nhiên đối xử với cô tốt

như thế, thậm chí cầu hôn cô, cô còn tưởng anh thật lòng yêu cô.

Hiện tại quay đầu nhìn lại, anh tới bây giờ cũng chưa từng nói với cô ba chữ “Anh yêu em”, cũng chưa bao giờ muốn đưa cô đến gặp bố mẹ anh.

Cô sao lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức ấy?!

Chú thích:

(1) Quá ngũ quan, trảm lục tướng: Qua năm ải, chém sáu tướng: Ý nói có nhiều cửa ải, nhiều rào cản. Mạnh Thừa Kiệt hận không thể một quyền đá bay Vạn Đại Phú.

Nhưng nước cũng đã đổ đi, lời đã nói ra khỏi miệng, Mạnh Thừa Kiệt chỉ có thể nghĩ cách cứu vãn lại sai lầm của Vạn Đại Phú.

Vạn Đại Phú thật vô tội? Anh chỉ muốn giúp Mạnh Thừa Kiệt một tay, nên mới

nói sự thật cho Lam Nguyệt, mong người có tình sẽ ở bên nhau, không nghĩ lúc Lam Nguyệt đang bị bệnh, thể xác và tinh thần đang lúc yếu ớt nhất, đầu đã đau, lý trí cũng cứ thế đi vào ngõ cụt.

Mạnh Thừa Kiệt bảo Vạn Đại Phú trở về công ty, anh ở lại phòng bệnh.

Gõ cửa phòng, được bên trong đồng ý, anh mới mở cửa bước vào.

“Anh tới vừa đúng lúc, Cục cảnh sát triệu tôi về gấp, nói có đám buôn ma túy đang giao dịch.” Chu Tề Vĩ hướng vào Lam Nguyệt nói. “Chăm sóc cô ấy

cho tốt, đừng làm cô ấy khóc.” Cuối cùng nói nhỏ vào tai Mạnh Thừa Kiệt.

Lam Nguyệt vừa nghe thấy Chu Tề Vĩ phải rời đi, đang quay lưng lại phía họ, lập tức xoay người lại.

Cô ngọ nguậy khó khăn trên giường, Mạnh Thừa Kiệt thấy thế lập tức đỡ lấy

cô, giữ chặt vai cô, “Đừng động đậy, em cần gì? Anh giúp em.”

“Tề Vĩ, em không cần ai chăm sóc, bảo anh ta đi đi.” Cô dù cự tuyệt, nhưng

một chút sức lực cũng không có, ngược lại càng trở nên đáng yêu.

“Lam Nguyệt, đừng như vậy, em dù sao cũng phải cho Mạnh Thừa Kiệt một cơ hội giải thích chứ, có nghi vấn gì, coi như đối mặt hỏi cho rõ ràng, đừng

giống Mạn Ny, anh vĩnh viễn cũng không biết cô ấy đang tức giận cái gì.” Chu Tề Vĩ vừa khuyên cô, vừa liếc nhìn đồng hồ. “Anh phải đi đây, hai

người từ từ nói chuyện.” Dứt lời, Chu Tề Vĩ nhanh chóng rời khỏi phòng

bệnh, không quên đóng cửa lại.

Mạnh Thừa Kiệt một cái chớp mắt cũng không có nhìn chằm chằm vào cô ở trên giường, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Lam Nguyệt tỏ ra dũng cảm, bất đắc dĩ nước mắt lại chậm rãi rơi xuống.

“Em thấy không thoải mái ở đâu? Có cần anh gọi bác sĩ không?” Nhìn thấy cô khóc, trái tim anh như thắt lại.

“Anh về đi! Khụ….” Hơi thở của cô mong manh, ho khan.

Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, cố gắng giúp cô bớt ho. “Em có nói anh cũng không về, anh sẽ đợi ở đây đến khi em xuất viện.”

Anh bá đạo cũng không phải một hai ngày, Lam Nguyệt biết không thể thuyết phục anh, đành nhắm mắt lại.

Anh lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, cô quay đầu đi tránh, nhưng không thể tránh được.

“Anh không quan tâm Vạn Đại Phú nói gì với em, em chỉ cần tin vào thành ý

của anh là được. Anh không muốn nói chuyện này khi tinh thần của em

không tốt, đợi em khỏe rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”



không muốn để ý đến anh, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, nghĩ không thấy anh, sẽ không rơi nước mắt, nhưng lại không thể đánh lừa trái tim mình, cô yêu anh, rất yêu anh!

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi chai truyền dịch hết, anh mới bấm chuông ở đầu giường, gọi y tá.

Cô y tá cẩn thận tháo bình truyền dịch, sau đó hỏi Mạnh Thừa Kiệt: “Xin hỏi anh là người nhà của cô ấy sao?”

“Đúng vậy, tôi là vị hôn phu của cô ấy.” Mạnh Thừa Kiệt hào phóng thừa nhận.

Lam Nguyệt dù đang nhắm mắt cũng ngạc nhiên với lời anh nói, nhưng không có sức phản bác lại, chỉ đành tùy ý anh.

“Cô ấy còn phải đi chụp X-quang, phiền anh mười phút sau đưa cô ấy sang

phòng chụp X-quang, sau khi chụp, bác sĩ điều trị sẽ giải thích cho anh

tình hình của Lam tiểu thư, nếu không có vấn đề gì lớn, ngày mai có thể

xuất viện, hiện giờ không cần truyền dịch, nhưng kim tiêm trên cổ tay

vẫn phải để nguyên.”

“Cô y tá, xin hỏi ăn uống có cần chú ý gì không?” Mạnh Thừa Kiệt hỏi.


XtGem Forum catalog