
g liền càng buồn rầu.
Hứa hẹn nếu không thể hoàn thành, không chỉ là nàng, ngay cả hắn đều bị
thương, hi vọng càng lớn thất vọng thường thường cũng càng nhiều, cho
nên nàng không thể dễ dàng ưng thuận hứa hẹn với hắn.
Nhưng là nàng thích hắn, nàng rất thích hắn, trong mắt, trong lòng của nàng, đều là hắn…… Nàng thương hắn!
Biết rõ không nên theo đuổi cảm tình chính mình, nhưng chính là tâm
động, yêu thương, nàng muốn quản cũng quản không được đáy lòng sinh ra
tình tố đối với hắn, từng giọt từng giọt, hội tụ thành biển.
Đối với tình của hắn nàng nên làm cái gì bây giờ?
Biết rõ kết cục khó nói trước, vì sao vẫn là yêu thương ?
Có lẽ như vậy cũng tốt, dù sao nàng đối với hắn chống cự đã đến cực
hạn, khát vọng trong lòng không ngừng xôn xao, muốn cùng hắn cùng một
chỗ, muốn đáp lại yêu thương của hắn, muốn có được hết thảy của hắn,
nàng muốn thương hắn!
Là lúc nên thừa nhận hết thảy, mặc kệ vận mệnh quyết định như thế nào, ít nhất nàng không thẹn với lương tâm.
Buông bát cùng nĩa ăn trong tay, nàng cầm lấy khăn mặt ở một bên lau miệng, “Ta ăn no.”
“Ân.” Đan Tế Triệt đứng dậy, hướng cửa thang lầu đi đến. “Đến đây đi, chúng ta lên lầu.”
Nàng ngẩng đầu chống lại hai tròng mắt của hắn, hắn tựa hồ hạ một cái
quyết định, một cái quyết định rất lớn rất quan trọng, mà hắn đang hỏi
nàng: Nàng cũng hạ quyết định sao?
Anh Phác mỉm cười đứng dậy, đi vào bên cạnh hắn, lần đầu tiên nàng chủ động ôm tay hắn. “Đi thôi.”
Đan Tế Triệt gắt gao cầm tay nàng, nhìn mỉm cười bên môi nàng, rồi hắn cũng cười.
“Đi thôi.” Hắn cuối cùng cũng giữ lấy nàng.
Đây là lần đầu tiên ta đến phòng của ngươi.” Anh Phác tò mò nhìn mọi
nơi, phòng hắn cùng phòng nàng không khác biệt nhiều lắm, giống nhau đều là khắc trúc văn, dùng trúc trang trí, tranh chữ trúc, chính là lớn hơn chút.
Từ nơi này có thể nhìn đến Kính hồ cùng với Ấp Thúy
đình, bên trái là Nam uyển – Cúc Úy lâu, bên phải là Bắc uyển – Thính
Tùng lâu, phía trước là Tây uyển – Thư Ý lâu, đình đài lầu các, đều ở
trong mắt.
Đan Tế Triệt đi đến phía sau nàng, hai tay vòng qua
lưng nàng, mỉm cười nói: “Mỗi ngày đều là ta đi gọi trùng lười biếng
nàng này rời giường, thế nào được đến phiên nàng tới hầu hạ ta, nàng
đương nhiên không có tới qua phòng của ta.”
Anh Phác thực tự
nhiên hướng sát tới trên người hắn, hai tay đặt lên cánh tay hắn. “Đời
này ta đều sẽ là trùng lười biếng, không có khả năng sẽ có một ngày cần
cù làm việc.” Ngửa đầu nhìn hắn cười, nàng có ý ám chỉ.
Ôm chặt nàng, hắn ha ha cười, “Ta cho phép nàng lười biếng cả đời.” Dù sao hắn
sớm đã có chuẩn bị tâm lý chính mình là mệnh lao lực, huống hồ để nàng
mệt, hắn cũng luyến tiếc.
Nghe ra yêu thương trong lời của hắn, nàng ngọt ngào cười, “Ta là hạ nhân ngươi là chủ nhân, thân phận phân
biệt.” Đem toàn bộ vấn đề xem xét rõ ràng, đợi thời cơ tốt sẽ nói trọng
điểm.
“Ta không ngại.”
“Ta là cô nhi không cha không mẹ, ngươi là đại thương nhân có tiền có thế, môn không đăng, hộ không đối.”
“Câu『 môn đăng hộ đối 』 này không có trong quan niệm của ta, Úy Hạo
không có, phụ mẫu ta cũng không có, những người còn lại là không dám
có.” Loại cam đoan này thực dễ dàng, bởi vì hắn tuyệt đối làm được.
“Ta hai mươi mốt tuổi, là một tỷ tỷ già, hơn nữa dáng người của ta
không khiến cho người ta thích.” Đúng vậy, nữ nhân vẫn là thực để ý ấn
tượng về mình trong mắt nam nhân trong lòng mình yêu.
“Trước
khi nàng lo lắng cho mình là tỷ tỷ già thì ta đã định nghĩ xem nên làm
như thế nào mới có thể để cho người khác tin tưởng ta cưới tân nương đã
qua hôn tuổi(tuổi được phép kết hôn). Còn có, thân mình của nàng ta sờ
qua, ta thực vừa lòng, hơn nữa…… Yêu thích là không buông tay.” Hắn vừa
nói bàn tay to vừa ở trên người nàng dao động. Ân, nên lớn thì lớn, nên
nhỏ cũng nhỏ, mặc vào xiêm y đối với nàng mà nói có chút rộng thùng
thình, khó trách hắn trước kia chưa từng phát giác dáng người nàng linh
lung có hứng thú.
Vứt tay hạnh kiểm xấu của hắn, nàng thật mạnh mà vỗ xuống cánh tay hắn, “Đã biết ngươi có ăn vụng, nói! Ngươi thừa
dịp khi ta đang ngủ động tay với ta vài lần phải không?” Nghĩ đến hắn là đến giúp nàng đắp lại cái chăn, không nghĩ tới trừ việc này ra, hắn còn trộm hương, đạo chích!
“Ta đã quên, bất quá nên sờ nên hôn ta
đều chạm qua, đến nỗi không nên sờ không nên hôn thôi……” Hắn cúi đầu đem mặt chôn ở bên tai của nàng, nhẹ nhàng bật hơi. “Vì không thể làm nàng
tỉnh, chỉ có thể chuồn chuồn lướt nước a.”
Lần đầu tiên nàng đỏ mặt ở trước mặt hắn, nam nhân đáng giận này. “Trứng thối!” Nàng nhéo hắn một chút.
“Ta vốn liền phá hư, nàng cũng không phải không biết.” Ý tứ là
nàngchính mình dương nhập hổ khẩu(đưa dê vào miệng hổ), không trách ai
được.
Anh Phác hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, món nợ này sau này nàng sẽ tìm thời gian cùng hắn tính!
“Trong quan niệm của ta không có ba vợ bốn nàng hầu, ngay cả việc tìm
vui cũng không cho phép, dục độc chiếm của ta rất mạnh, không tha thứ
cho người thân mật phản bội hoặc không trung thực.” Nàng là chòm