
ữ nhân không nhất định phải đẫy đà mới dễ nhìn, nhưng trông
nàng gầy không được mấy cân, trong lòng hắn chính là cảm thấy không
thoải mái, muốn giúp nàng bổ thân, ít nhất là làm cho sắc mặt nàng hồng
nhuận một chút, thân mình cũng càng cường tráng.
Mặt nhọn thắt lưng nhỏ nhưng là giấc mộng của nữ nhân tương lai nha!
Mẹ là tiêu chuẩn mỹ nhân, nàng đây làm nữ nhi khuôn mặt tuy là kém
chút, nhưng dáng người là có di truyền từ mẹ, ăn như thế nào cũng không
béo, hắn ngại nàng cả người xương, nàng cũng không có biện pháp.
“Được a, đại biểu cho hiện tại là thái bình thịnh thế, mọi người ăn no mặc ấm, không sầu không lo.” Nói xong, lại nâng bát lên uống ngụm canh.
Nàng mở miệng sẽ nói được, Đan Tế Triệt nhịn không được lải
nhải, “Ngươi như thế nào không nghĩ đừng kiêng ăn giống tiểu hài tử, ăn
nhiều chút dinh dưỡng gì đó, như vậy mới không sinh bệnh.”
Nghe vậy, Anh Phác nguyên bản muốn găm chân gà liền mất chính xác, lệch đến một bên.
“Ta lại không sinh bệnh, đại thiếu gia, ngươi đừng loạn nguyền rủa.” Bỏ bỏ bỏ! Ít miệng quạ đen.
“Buổi sáng mấy ngày nay rời giường đều choáng váng đầu, ngươi như vậy
còn không sinh bệnh.” Mấy ngày nay sắc mặt nàng có chút khó coi, cũng so với dĩ vãng dậy trễ hơn, là ngủ không tốt sao?
“Nữ hài tử bao
nhiêu huyết khí hư chút, đây là liên quan đến thể chất, chưa nói tới là
bệnh.” Hắn sẽ không muốn nàng uống thêm vài loại chén thuốc chứ?
Đan Tế Triệt thân thủ khẽ chạm cằm nàng, “Người ngươi gầy như vậy, là bệnh trạng dinh dưỡng không tốt.”
“Cho nên?” Anh Phác tùy ý ngón tay hắn giữ nhẹ trên mặt nàng, tay hắn
lạnh lạnh, vừa vặn tiêu bớt nóng trên mặt nàng bởi vì rượu trong dược
thiện.
“Cho nên ngươi sau này không thể lại kiêng ăn, rau hẹ, rau cần, mướp đắng, còn có thịt dê, thịt bò ngươi đều phải ăn.”
Lấy hạt cơm dính ở miệng nàng, không để ý tới nàng biểu tình kinh ngạc, hắn thuận tay bỏ vào trong miệng, vẻ mặt tự nhiên.
Nháy mắt mấy cái, nàng áp chế ngượng ngùng trong lòng, đem lực chú ý đặt trên lời nói vừa rồi của hắn, này có vẻ trọng yếu.
“Ta không cần, rau hẹ, rau cần cùng mướp đắng hương vị rất thối, ta ăn sẽ buồn nôn, còn có thịt dê, thịt bò ta từ nhỏ đã không ăn, ngươi không thể bức ta ăn!” Nàng vẻ mặt kháng cự.
Cũng không phải bức nàng ăn độc dược, xem vẻ mặt nàng bộ dáng hoảng sợ đề phòng, Đan Tế Triệt
nhẹ nhàng cười. “Đồ ăn này một chút cũng không thối, dễ ăn lắm, đừng một mặt kháng cự, ăn một chút đi.” Thật sự là người ở trong phúc mà không
biết phúc.
Xem bộ dáng này của nàng, còn nói là đến từ thâm sơn cùng cốc, trước khi gạt người cũng không đem thói quen kiêng ăn phá hư
này bỏ đi. Chậc, cũng không hiểu được hắn sao lại thế này, thế nhưng cho phép nàng nói dối.
“Không cần! Không cần! Không cần! Ta không
cần!” Đầu nàng lắc như muốn rời khỏi cổ, hai đuôi tóc một trước một sau
đá động qua lại.
“Ăn mấy miếng cũng sẽ không muốn mạng của
ngươi, ngươi không tất yếu dọa thành như vậy.” Đan Tế Triệt lời ngon
tiếng ngọt khuyên, cảm thấy chính mình như là cha nàng, mà nàng giống
tiểu hài tử cố tình gây sự.
“Không cần, ta chính là không cần!” Nàng tiếp tục ương ngạnh chống cự. “Đồ ăn này nếu có thể ăn ta đã sớm
ăn, chính là ăn sẽ buồn nôn, cho nên mới không ăn thôi, ngươi không thể
bức ta!” Thế kỷ hai mươi mốt có lão mẹ, hiện tại có hắn, bọn họ sao
thích bắt ép nàng như vậy? Bất quá chỉ là không ăn mấy thứ đồ ăn, cũng
sẽ không chết người.
Còn có, trước đây hắn không phải đều thả ngựa ăn cỏ sao? Vì sao hiện tại đột nhiên quản nhiều như vậy?
“Bất quá chỉ là bảo ngươi thử xem mà thôi, làm sao là bức ngươi ?” Hắn là chủ nhân nàng là nô bộc, cho dù là bức nàng, hắn cũng có tư cách,
nhưng là đối với nha đầu này hắn chính là hung dữ không lên nổi.
“Ngươi còn bảo không có, ngươi vừa rồi đã nói ta sau này 『 không thể 』 lại kiêng ăn.” Anh Phác đem ba chữ “Không thể” (tiếng Trung chữ không
thể là 3 chữ) nói đặc biệt nặng. “Cá tính của ngươi nói một không hai,
nếu là quyết định sẽ không sửa đổi, cho dù người khác không chịu, ngươi
cũng sẽ dùng thủ đoạn đùa giỡn đạt tới mục đích, đằng sau ôn hòa tươi
cười đều là quỷ kế, ta mới……” Tiếng oán giận đột nhiên ngừng, nàng dường như là nghĩ đến cái gì che miệng lại, xong rồi!
Đan Tế Triệt cầm lấy ấm trà, chậm rãi rót một ly trà, rồi mới cầm chén
trà lên nhẹ uống một ngụm, hé ra khuôn mặt tuấn tú cười đến thanh thản.
“Ngươi nhưng thật ra thực hiểu biết ta!” Nhìn nàng một đôi mắt đẹp
tràn ngập hối hận, trong lòng hắn tràn ngập khoái ý, tiểu hồ ly này cũng sẽ có lúc nói lỡ miệng.
“Nếu ta nói lời nói vừa rồi chỉ là ta
đoán, ngươi có tin hay không?” Liếc mắt chân gà trong bát, so với vừa
rồi còn muốn lớn hơn, đáng tiếc nàng đã không thấy thèm ăn nữa, nói
nhiều tất sẽ thiệt, ai!
“Ngươi nói đi?” Hắn mỉm cười hỏi lại, trong mắt nhưng không có ý cười.
Đối lại lời hỏi lại của hắn, chính là cầm lấy bát, từng ngụm từng ngụm đem chén thuốc còn lại uống sạch, giả vờ bận rộn.
“Biết bộ mặt thật của ta không tới vài người, ngươi mới đến bên người
ta không bao lâu lại nhìn thấy rấ