Yêu Cậu Bạn Thân

Yêu Cậu Bạn Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324980

Bình chọn: 7.5.00/10/498 lượt.

ứng đây đi, tớ sẽ đi, đến lúc không tìm được đường ra thì đừng có gọi tớ tới cứu!

Quỳnh Lam, cô có phải là quá ngây thơ không? Điện thoại Nhật Minh cũng bị

Quỳnh Lam chụp ảnh tới hết pin. Máy của cô cần phải nạp năng lượng, giờ

bảo gọi thì làm thế nào?

Nhật Minh thở dài lắc đầu.

-Quỳnh Lam, cậu quá trẻ con! Những toà nhà cao tầng rực rỡ ánh đêm. Trên con đường lớn,từng chiếc đèn ô tô chiếu sáng mạnh. Tiếng ô tô đi lướt qua nghe thấy hay hay.

Chiếc cầu lớn đằng xa với những thứ ánh sáng vô cùng đẹp đẽ, tự hỏi đây có phải là thành phố đẹp nhất thế giới?

Dưới làn đường đêm…

Nhật Minh bế cả người Quỳnh Lam lên, trên người cậu chỉ có chiếc áo maio

mỏng thêm chiếc quần jean mỏng đi dưới thu lạnh của trời đêm…

Choàng cho cô nhóc chiếc áo mỏng của mình, cố gắng giữ nhiệt độ cơ thể thật ấm.

-Quỳnh Lam, cậu bao nhiêu kg?

-Bốn hai!

-Cái gì? Tưởng nặng mà cũng nhẹ lắm nhỉ!

Quỳnh Lam túm chặt vào cổ áo màu đen, nghiến chặt răng.

Tại ai? Tại ai mà cả đôi dép và chiếc áo khoác của Quỳnh Lam bị bay xuống nước làm thuyền?

Nhật Minh là tên đáng ghét, sao dám chọc tức Quỳnh Lam như thế?

Bảo cho đi nhà thờ lớn, đến lúc lại chở tới giữa cái cầu khổng lồ này để

hít lạnh sao? Cái áo Quỳnh Lam thích nhất trong cửa hàng, còn đúng một

cái và mới mua lúc chiều mà! Mà cái áo khoác ngoài của Nhật Minh thì

mỏng hơn tờ giấy, sao mà ấm được?

Huhu, Nhật Minh, cậu là đồ giết người cầm chuôi… Cậu có cần phải độc ác vậy không?

Nhật Minh, cậu làm mất một buổi đi chơi của Quỳnh Lam thì phải bù cho Quỳnh Lam ở lại thêm một ngày, cô thấy chơi chưa đủ!

-Nhật Minh, nói ít thôi và đi tới nhà thờ ngay lập tức!

-Quỳnh Lam, cậu thích mặc bikini về nhà sao?

Nhật Minh nhếch miệng cười, bây giờ còn dám ra lệnh cho cậu rồi…

Quỳnh Lam cắn mạnh vào vai Nhật Minh, sao lại dám nói thế chứ? Có biết như thế sẽ rất là lạnh không?

-Quỳnh Lam, chỉ cần tớ thả tay ra,cậu cũng rơi xuống luôn đó.

-Nhật Minh, cậu cứ thử thả ra mà xem, tớ sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa!

Quỳnh Lam càng ôm chặt vào cổ Nhật Minh hơn, ôm như này thì thả thế nào xuống chứ? Quỳnh Lam thông minh quá!

Haiz… Cô nhóc này đã lạnh lắm rồi mà vẫn còn bướng bỉnh.

-Không muốn gặp tớ nữa mà lại đến lễ đính hôn của người ta phá đám sao?

-Nhưng đấy đâu phải của cậu?

Còn cãi bướng nữa. Cái gì cũng nói được…

-Đi về!

Nhật Minh nói một tiếng rồi bế Quỳnh Lam đi nhanh về. Không có ô tô là vì cô nhóc muốn được hít khí trời, còn giờ không có tiền taxi là vì bị cho là lạm dụng tiền quá nhiều. Giờ đây, như vậy đây, đi taxi thì phải trả

tiền trước thì thà là người lạm dụng tiền còn hơn.

Quỳnh Lam đã lạnh tím cả mặt rồi mà cứ đòi đi nhà thờ nữa. Giờ cũng muộn rồi mà, phải cho bảo vệ người ta nghỉ chứ!

Quỳnh Lam lầm bầm trong miệng, thật sự là bây giờ lạnh lắm, chẳng còn sức để nói nữa…

Đi được một lúc, về tới khách sạn, nói thật, giờ chỉ muốn tìm cái khách

sạn nào gần nhất, gọi điện cho tên chuối đáng ghét…dám lấy ví và giấy tờ của Nhật Minh để về nước nhanh hơn sao, cái tên này tưởng giúp Nhật

Minh một chút là muốn làm gì thì làm à?

—–

Bước vào khách

sạn lớn, khí ấm từ máy sưởi làm tăng nhiệt, độ ấm từ trong người cũng

tăng lên, cô nhóc bướng bỉnh vừa nãy đang ngủ cũng không thấy run nữa.

Quỳnh Lam, sao có thể ngủ dễ như vậy chứ?



Chẳng cần đặt phòng, Nhật Minh đã được tiếp tân đưa tới phòng riêng. Bất kì

ai ngoài Quỳnh Lam và Nhật Minh cũng không được phép vào!

Bước vào phòng, chốt cửa. Phải công nhận một điều rằng, Nhật Minh vô cùng, vô cùng thích ở những tầng cao!

Đây là tầng 24,là tầng cao thứ hai của toàn nhà này, còn tầng cao nhất là…sân thượng bên trên!

—-

Đặt Quỳnh Lam trên giường, Nhật Minh đi vào tắm xong rồi đi ra, trên người

mặc áo lau xanh đậm. Ngồi vào chiếc ghế tựa, cạnh chiếc giường nhỏ, đối

diện với cửa kính lớn.

Giờ phải sạc điện thoại đã. Quỳnh Lam cứ

lấy chơi game rồi còn đâu. Máy Nhật Minh chẳng có gì ngoài những số điện thoại ghi những cái tên bằng những ngôn ngữ khác nhau. Quỳnh Lam cũng

đã phải loay hoay lắm mới tải được fruitninja đấy, nhưng mà Nhật Minh

lại xoá đi mất rồi!



Rót một ly rượu nhỏ, Nhật Minh ngồi tựa vào chiếc ghế, mắt nhắm hờ, khuôn miệng khẽ cười…

Hôm nay quả thật rất mệt với Quỳnh Lam!

Nhật Minh nhìn ra cửa sổ một chút, hình như, cậu đã lây của Quỳnh Lam cái

tính ham ngủ. Dạo này, Nhật Minh cũng rất hay buồn ngủ, nhất là vào…buổi tối muộn!

Vào thay bộ quần áo thể thao đã được chuẩn bị sẵn,

Nhật Minh nằm lên giường, không quên thơm nhẹ vào môi Quỳnh Lam rồi ôm

trọn cô, nhắm đôi mắt lại, để thử cái cảm giác khi ngủ mà Quỳnh Lam nói

giống như trên thiên đường.

Nhưng trước giờ, đối với Nhật Minh, ngủ theo cả nghĩa nói của Quỳnh Lam là…thiên đường đen thui!

——–

-Cậu là đồ đáng ghét!

Tiếng nói đột nhiên xuất hiện, nhưng có vẻ hơi khó nghe.

Nhật Minh đang ngủ thì bị đánh thức, nhìn thứ đang ở rất gần cái mặt của mình.

-Quỳnh Lam, sao đã dậy rồi?

Quỳnh Lam chẳng nói chẳng rằng, cúi sát xuống, hôn mạnh vào môi Nhật Minh.

Vừa hôn xong, Quỳnh Lam cũng không quên cắn thật mạnh vào chiếc môi kia.

-Cậu, đồ đ


Polaroid