
ưa thể nào thích ứng được ánh sáng. Anh ta nheo nheo
mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót mình? Đây
hình như là quái vật biến đổi gen chứ nào phải Mễ Bối xinh đẹp của mình? Anh ta phẫn nộ đẩy cô ra:
- Cút đi! Ai cho động vào tôi!
Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Mạc Ngôn Hy như không dám tin
rằng đây là sự thật, vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần, cũng không bằng hai tiếng ?ocút đi? lạnh lùng vô tình của anh ta. Một giọt
nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt đã biến dạng thảm hại của cô. Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.
Mạc Ngôn Hy nhẹ nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi trên người mình, rồi trừng mắt nhìn cô gái trước mặt:
- Cô là ai?
Anh ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cô một cái. Cô gái này xấu đến kinh hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn một đường nhỏ như sợi
chỉ. Từ khe hở nhỏ xíu đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra được ánh mắt quen thuộc…
Ánh mắt ấy, tràn ngập sự uất ức, u buồn và trong sáng, giống Mễ Bối đến
lạ kỳ.
- Cô là?.
Mạc Ngôn Hy từ từ lại gần.
Mễ Bối không muốn để Mạc Ngôn Hy nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình,
liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người đi. Động tác này càng khiến Mạc Ngôn Hy khẳng định thêm? Không phải Mễ Bối thì còn ai vào đây được nữa?
Anh lao tới, hai tay giữ chặt ngưòi cô, ép cô phải nhìn thằng vào mắt mình,rồi khịt khịt mũi:
- Mùi hương trên người em nói cho anh biết em chính là Mễ Bối!
Bà Mạc kinh ngac kêu lên khe khẽ.
?oCô gái này đúng là Mễ Bối??
?oAnh sống lại rồi!? Mễ Bối khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ngôn Hy, thầm
nói với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng cô đã bị tổn thương
nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông thật đáng sợ.
Thấy Mạc Ngôn Hy cuối cùng vẫn nhận ra mình, Mễ Bối cảm thấy tất cả
đau khổ mà mình phải trải qua đều không sánh được với niềm vui lúc này,
khoé mắt long lanh ngấn lện ngẩn ra nhìn Mạc Ngôn Hy.
Mạc Ngôn Hy cảm thấy cô gái trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.
Cả bệnh viện xôn xao ồn ào! Người đã chết ba tiếng đồng hồ, còn sống lại nói cười được hay sao?
Bác sĩ điều trị cho Mạc Ngôn Hy không khỏi nhớ lại câu anh ta mắng mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân.
Lúc này, một hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.
- Mễ Bối, em khóc à? Anh chưa bao giờ thấy em khóc cả?Sao lại khóc vào lúc này?
Mạc Ngôn Hy vỗ nhẹ lên gáy người yêu, lớn tiếng mắng.
Phải rồi! Cô đã chảy nước mắt! Nước mắt chảy qua miệng mát rượi!
?
- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!
- Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắclà ngọt.
?
Thì ra nước mắt không như trong tưởng tượng của cô, không ngọt cũng không dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.
- Hả ? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa? Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên mắng yêu.
?oCười không nhất định là phải vui, khóc không nhất định là phải buồn”.
Có một người con trai đã nói với cô điều này.
Giờ cô đang vì xúc động và rơi lệ.
?oTử thần đã nhắm trúng anh ra rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh đâu?.
Uyển Uyển đã nói như vậy.
Thế nhưng, Mễ Bối đã thành công!
Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc.
?
- Tứ Đại Thiên Vương! Tại sao lại trở về tay không?
Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.
- Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tôi đến, Đào Hoa Tiên Tử đã rơi lệ? đã trở thành người phàm, không thể trở về Thiên đình được nữa.
- A…
Cửu Hoàng Tử kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, vi phạm Thiên Quy, qủy thần không dung, đánh cho trở lại nguyên hình!
Hoàng hôn, một thanh niên cao lớn, đẹp trai ngồi trong phòng kính
trồng hoa trên lầu ba, tay cầm một quyển Thủ ngữ chỉ nam chăm chú đọc.
- Con à, xuống ăn cơm đi, đừng xem nữa!
à Mạc bước đến, vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy:
- Mễ Bối sẽ không trở lại nữa đâu. Cô ấy không thuộc về nơi này.
- Không, con tin rằng Mễ Bối nhất định sẽ trở về bên con, cô ấy chỉ đang ở đâu đó quanh đây mà thôi.
Mạc Ngôn Hy khịt khịt mũi:
- Bởi vì, con ngửi thấy mùi hương của cô ấy.
- Con trai của mẹ?
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở dài.
Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ mạnh.
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở dài. Mạc
Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc
thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ mạnh.
- Vú Lý, cây gì vậy?
Mạc Ngôn Hy tò mò hỏi. – Vú trồng đấy à?
- Không phải, cậu chủ ạ? Đây, hình như là cây đào!
Đào? Mạc Ngôn Hy đắm chìm trong suy nghĩ.
Nơi cây đào mọc lên, khônghiểu vì sao lại có một chiếc nịt cổ tay màu đen, biểu tượng hãng NIKE ở trên đó như mặt người đang nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Gió mang theo mùi hương hoa thoảng