
vào tầm mắt cô, Mễ Bối sững sờ, trái tim nghẹn thắt.
?oLà Cửu Hoàng tử! Chàng đã đến rồi!?
Đúng lúc này, ánh mắt của Vương Tử cũng dựng lại trên mặt Mễ Bối, mãi không di chuyển đi nơi khác. Vừa hay lúc này, Mạc Ngôn Hy cũng ngẩng
đầu lên, nhìn thấy có người đang nhìn chăm chăm vào Mễ Bối bên cạnh
mình. Anh ta nheo nheo mắt nhìn đối phương, phát ra những tính hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Những nữ sinh ngồi giữa Mễ Bối và Vương Tử không hiểu sao đều rú lên những tiếng hoảng hốt.
- Tôi muốn ngồi đó!
Ngón tay trắng thon thả của Vương Tử khẽ cất lên, chỉ về phía Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:
- Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Nữ sinh ngồi ngay bên trên Mễ Bối đột nhiên thở hắt ra một hơi, không kêu được tiếng nào đã lăn ra ngất xỉu.
Vương Tử đi về phía Mễ Bối, đầu hơi ngẩng lên, bước chân nhẹ nhàngmà
cao quý, hoàn mỹ đến mức tưởng chừng như không có thật. Nắm tay Mạc Ngôn Hy kêu răng rắc, vang vang khắp lớp. Vương tử lại gần Mễ Bối, cúi đầu,
cầm tay phải cô lên, khom người đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Cả lớp đều
rùng mình, ánh mắt tập trung vào Mạc Ngôn Hy đang ngồi bên cạnh Mễ Bối.
Thầy chủ nhiệm khoa cũng kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi xuống
đất.
Hôn tay Mễ bối xong, Vương tử ngẩng đầu lên, liếc nhìn Mạc Ngôn Hy
đang đờ người ra bằng ánh mắt khinh miệt, nói với giọng hết sức oai
nghiêm, oai nghiêm đến độ không thể kháng cự:
- Làm ơn tránh ra!
Giọng nói không lớn, nhưng khí thế đủ để người ta không lạnh mà run.
Ánh mắt của mọi người dừng lại cả trên người Mạc Ngôn Hy, thi nhau đoán xem Mạc Ngôn Hy sẽ xử sự thế nào.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, một đôi mắt xanh như tia chớp trên bầu trời, một đôi mắt thản nhiên mang theo chút phẫn nộ? Đại chiến thế giới liệu có bùng nổ không?
Bộ đồng phục màu trắng của Vương tử như sáng lên ánh vàng. Bộ đồng
phục của Mạc Ngôn Hy thì nhàu nhĩ rúm ró, đeo đủ thứ dây xích lanh ca
lanh canh.
Mạc Ngôn Hy đứng dậy rồi!
Anh ta lười nhác vươn vai, mặt trơ khấc nói:
- Muốn ngồi đây à?
- Phải!
Vương Tử bình tĩnh trả lời.
- Vậy? được thôi.
A?
Tròng mắt cả lớp như muốn lọt ra ngoài. Tinh thần Mễ Bối căng như dây đàn, hai tay vặn vẹo nắm chặt lại, lúc nhìn người này, lúc lại liếc
trộm người kia, đến khi thấy Mạc Ngôn Hy chịu thoả hiệp, cô mới khẽ thở
phào nhẹ nhõm.
- Được, ngồi đi!
Mạc Ngôn Hy nói, rồi lùi ra sau.
- Ừm?
Vương Tử bước lên một bước.
Đúng vào khoảnh khắc đó, một nắm đấm nhanh như điện, nặng như chuỳ sắt thoi vào giữa bụng Vương Tử.
Vương Tử nói Mễ Bối là vợ chưa cưới của anh ta.
Mạc Ngôn Hy thình lình cho Vương Tử một thụi.
Một đấm bất ngờ đó, khiến Vương Tử phải khuỵu người xuống.
- A!
- Á!
- Mẹ ơi!…
Mọi người đều bụm miệng lại, nhưng những tiếng kêu kinh ngạc vẫn
không ngừng vang lên. Qủa nhiên, Mạc Ngôn Hy không dễ bị bắt nạt. Quả
nhiên, anh ta đã ra tay! Có điều anh ta làm sao biết được, người ăn một
đấm của anh ta lại là Hoàng tử thứ chín của Ngọc Hoàng Thượng đế cơ chứ! Mễ bối giật bắn người, miệng há lớn đến nỗi có thể nhéo cả nắm tay vào. Nhân lúc Vương Tử còn chưa lấy lại bình tĩnh để phản công, Mạc Ngôn Hy
không nói lời nào đã dắt tay Mễ Bối đi ra khỏi lớp học.
Mặt trời vụng trộm ghé mắt nhìn vào, những tia nắng càng làm vệt máu
trên khoé miệng Vương tử thêm đỏ rực, nhìn mà rợn người. Đôi mắt xanh
đặc biệt của anh ta lúc này đang sáng rực lên những tia lạnh lẽo khủng
bố, tựa như muốn hút sạch máu của tất cả mọi người?
?
Mạc Ngôn Hy nắm chặt tay Mễ Bối, dùng sức kéo cô ra ngoài lớp học.
Thực ra, chính bản thân anh ta cũng không biếtmình muốn đưa Mễ Bối đi
đâu, chỉ là anh ta không muốn thấy có người làm như vậy với Mễ Bối.
Cứ nghĩ đến gã người nước ngoài tên Vương tử kia dám hôn tay Mễ bối? là anh ta như phát điênlên.
?o Không được! Mình để Mạc Ngôn Hy kéo đi thế này, Cửu Hoàng tử nhất
định sẽ tức giận! Nếu Cửu Hoàng tử mà tức giận, hậu qủa thật khó lường!
Nói không chừng, Mạc Ngôn Hy sẽ mất mạng nữa!?. Mễ Bối tự nhủ, chân vẫn
loạng choạng bước theo Mạc Ngôn Hy. Ra đến trước toà nhà giảng đường, Mễ Bối càng nghĩ càng cảm thấy lạnh người.
Mạc Ngôn Hy dường như cũng cảm nhận được cô đang giãy giụa. Anh ta
tưởng rằng Mễ bối bị đau, bèn lỏng tay ra một chút , rồi tiếp tục đi về
phía trước. Cô đi được mấy bước, lại bắt đầu giãy giụa, Mạc Ngôn Hy quay đầu lại, trừng mắt lên nhìn cô chăm chú.
Trời đã về chiều, mặt trời ngả hẳn về phía tây, bầu trời có một khoảng nhuốm màu hổ phách, trông vô cùng đẹp mắt.
Mễ bối cau mày, tỏ vẻ không muốn.
Mạc Ngôn Hy dừng bước, quay hẳn người lại, nói với giọng coi thường.
- Sao hả? Muốn quay lại à?
-?
Mễ Bối cúi gằm mặt, không biết giải thích thế nào
. – Thằng nhóc đó nói có thật không? Có phải cô đúng là? vợ chưa cưới của nó?
Mạc Ngôn Hy nói đến ba chữ ?ovợ chưa cưới? thì muốn nuốt lại, nhưng
bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ không hề để ý, hai tay đút vào túi quần.
- ?
Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, sau đó lại cụp mắt lại,
chầm chậm gật đầu, tay trái khẽ xoa lên cổ tay phải vừa bị Mạc Ngôn Hy
nắm kéo đi.
- Cô?
Mạc Ngôn Hy đột nhiên giơ tay phải lên, định tát?