
ng nàng không quan hệ, nàng chỉ
là một linh hồn bị vị tử thần kia đem đến đây thôi.
Buổi tối cùng cả nhà Đạt Cách Lỗ dùng cơm, nàng mới biết được nguyên lai Đạt
Cách Lỗ không chỉ có Đằng Triệt là thê tử, cũng không chỉ có mình Tô Lạp là con.
Đạt Cách Lỗ tổng cộng có ba thê tử, cùng năm đứa con, đứa lớn nhất mới mười
tuổi, nhỏ nhất mới ba tuổi. Đằng Triệt là nữ nhân gã cho hắn đầu tiên, sinh được
một con thì không sinh nữa, nhiều thê tử như vậy nhưng chỉ có Đằng Triệt có thể
làm cho hắn vui.
Cơm chiều được bày trong lều, hắn cùng ba thê tử ngồi một bên, nàng cùng bọn
nhỏ ngồi với nhau. Trước mặt là bàn ăn, mọi người ngồi trên chiếu, dưới trải
thảm lông thật dày, ngồi dưới đất cũng không khó chịu, nhưng chính là thức ăn có
mùi lạ làm nàng một chút cũng không thèm ăn, Đạt Cách Lỗ thấy nàng không động
vào thức ăn liền tỏ vẻ thân thiết hỏi: “ Ngươi thế nào lại không ăn, có phải
thân thể vẫn chưa khoẻ ?”
Nàng lãnh đạm cười: “Có chút mệt.”
Đạt Cách Lỗ giật mình nói: “ Ngươi thân thể vừa khôi phục, không nên ngồi
lâu, sớm quay về trướng nghĩ ngơi đi thôi.”
Nàng lễ phép hướng bốn người phía đối diện gật đầu, Liên Kiều nhất thân lên
định rời khỏi lều – “bịch” một tiếng, một tráng hán vội vàng chạy vào thiếu chút
nữa đâm xầm vào Liên Kiều, tuy chỉ đụng nhẹ nhưng cũng làm nàng choáng váng.
Hán tử kia xem ra cũng không thấy nàng, liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt kích
động quì trước Đạt Cách Lỗ lớn tiếng nói vài câu, Đạt cách lỗ lúc trước còn có
vẻ giận, nghe hắn nói liền chau mày đứng lên, hai người nói với nhau vài câu
liền đi ra lều lớn.
Liên Kiều mờ mịt nhìn về phía Đằng Triệt, thấy sắc mặt nàng ngưng trọng cũng
lập tức theo ra ngoài.
“ Queri vừa mới sinh, giờ đang chảy rất nhiều máu nhưng bà mụ không ngăn
được, nói là nếu cứ xuất huyết như vậy người sẽ không chịu được nữa” Tô Lạp đi
lại túm tay áo Liên Kiều nói cho nàng biết nội dung.
“ Là hậu sản rong huyết.” Liên kiều kinh hãi.
“ Ngươi nói cái gì?” Tô Lạp không nghe ra nàng nói gì.
“ Không có gì”. Nàng cúi đầu đối Tô Lạp nói, “Chúng ta cũng đi xem đi.”
Đi ra lều lớn, xa xa chỉ thấy vài người tay bưng thuỷ bồn hướng lều màu trắng
đi ra đi vào, đèn đuốc sáng trưng, bóng người cứ chớp hiện trên vách lều. Đạt
Cách Lỗ đang ở ngoài trướng cùng mấy vị đại lão nói chuyện.
“ Bọn họ đang nói cái gì?”, đến gần hơn nhưng nàng nghe không hiểu, liền
hỏi
“ Cha đang hỏi bà mụ tình hình của mẫu tử bên trong trướng, bà mụ nói người
mẹ sanh khó vì đứa nhỏ quá lớn, vất vả lắm mới đem được đứa nhỏ ra, nhưng cơ thể
người mẹ đã rất yếu rồi, huyết chảy không ngừng uống thuốc cũng vô dụng.”
Tô Lạp có chút ảm đạm cảm thương, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: “Queri là một nữ
nhân tốt, thường giúp ta làm việc, những lúc ta bị bị khi dễ, nàng cũng giúp ta
đối phó với họ, hy vọng nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.” Chậm rãi bước
tới ngoài trướng, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi cùng một ít mùi
thuốc Đông y.
Đứng trước cửa trướng trong chốc lát nàng liền ngửi thấy mùi vị thuốc có chút
không ổn, nàng không khỏi ra tiếng hỏi:
“Các người cho sản phụ dùng dược gì?”
Hỏi xong mới thấy chính mình nhiệt tâm quá, trước đó nàng đã lấy tính cách
lạnh nhạt để cư xử giờ lại nhiệt tâm thì có chỗ không hợp, nếu trước kia nàng
lười quản chuyện người khác, lấy tiền tài cân nhắc hết thảy mọi thứ, nghĩ là
tình bạc như tờ giấy, sớm đã dùng sự im lặng để nhìn thế gian, nhưng lại nghĩ
đến ở chung với Tô Lạp lâu ngày nhìn nàng thương tâm, có chút ảnh hưởng đến cảm
xúc của nàng, haiz.
Đang cùng Đạt Cách Lỗ nói chuyện bà mụ thần sắc kinh ngạc nhìn nàng, nàng
không nói lời nào vén màng lên đi vào.
Liên Kiều liền trông thấy một nữ nhân suy yếu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy
nằm trên giường, máu tươi thấm ướt thành màu đỏ sậm lọt vào mắt làm nàng kinh
tâm. Một lão bà đang dùng nước lau hạ thân cho nàng kia, người khác đang nâng
đầu nàng đem chén dược cho nàng uống.
Không chút suy nghĩ liên kiều đoạt lấy chén dược, vị phụ nhân kia giật mình
ngây ngốc, không biết nên phản ứng như thế nào. Nàng cầm chén dược đưa lên mũi
ngửi, Liên Kiều lạnh lùng nói:
“Đem phương thuốc cho ta xem.”
Lúc này ngoài trướng bà mụ cũng theo tiến vào, có vẻ không kiên nhẫn phất
phất tay nói:
“Ra ngoài, ra ngoài, buông chén dược xuống đi ra ngoài, ngươi đừng ở chổ này
phá rối.”
Liên Kiều một chút cũng không nhút nhích, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà mụ nói
từng chữ: “ Đưa, ta, phương, thuốc”.
Bà mụ bị thần sắc của nàng làm hoảng s mất vài giây, lập tức tức giận nói: “
Chỗ này đâu tới lượt ngươi, không hiểu gì đừng ở chổ này quấy rối, đi ra
ngoài”.
Liên Kiều cũng không tức giận đi ra ngoài trướng hướng Đạt Cách Lỗ nói: “ Đem
phương thuốc cho ta”.
Đạt Cách Lỗ nghi hoặc hỏi: “ Ngươi cần phương thuốc làm gì?”
“ Ta hoài nghi dược của nàng có chổ sai.”
Đạt Cách Lỗ ngạc nhiên, lập tức hỏi: “ Ngươi là thầy thuốc?”
“ Phải, mà cũng không phải.” Liên Kiều nghĩ không được trả lời: “ Ta chỉ muốn
nhìn phương thuốc một chút.”
Đạt Cách Lỗ trầm ngâm một chút, lớn tiếng nói với bà mụ bên