
hông có bảng hiệu,
tường cement, có một cầu thang trải thảm vàng thông với nhà hàng dưới
lòng đất.
Đàm Hạ Thụ ôm Hùng Bảo Bảo hướng phòng dưới đất đi.
"Uy, có thể thả em xuống, như vậy quá rêu rao đi?"
"Có quan hệ gì."
"Phía dưới là nhà hàng?"
"Nhà hàng Ấn Độ."
"Anh bây giờ định cứ thế ôm em vào nhà hàng?!"
Cô đề cao âm lượng.
Anh ha hả cười.
"Cũng có thể khiêng đi nhưng em mặc váy, anh sợ em cảnh xuân lộ ra ngoài... Ngô!"
Bị Bảo Bảo đá một cước.
Đàm Hạ Thụ kiên trì không buông cô xuống, Hùng Bảo Bảo cô một thân võ công, muốn thoát khỏi ngực của anh quá dễ dàng. Nhưng nghĩ đến, anh là
sợ chân cô đau mới kiên trì ôm cô, mặc dù lúng túng, trong lòng vẫn là
ngọt ngào, hưng phấn. Ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng lại vì sự
ôn nhu của anh mà cảm động.
Đi xuống thang lầu, trên bức tường cement màu xám tro có một chiếc
giá cắm nến, bên trên còn có một cây nên đang đốt lên, quang ảnh lần
lượt thay đổi, bọn họ giống như là đã xuyên qua một cái đường hầm thời
không kỳ quái.
Theo từng bậc một đi xuống thang lầu, dựa vào lồng ngực rộng lớn nam
tính của anh, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên cơ thể anh, cảm thụ xúc
cảm bóng loáng nhẵn nhụi từ chiếc áo sơ mi cao cấp phẳng phiu của anh
trên gương mặt. Bảo Bảo vui vẻ, cả đêm tâm tình căng thẳng cũng từ từ
thanh tĩnh lại.
Anh biết chuyện phát sinh buổi tối, vẫn còn tìm đến cô. Anh không có
trách cứ cô nửa câu, chẳng qua là lo lắng cô còn không có ăn bữa ăn tối. Anh yêu thương cô hai chân không quen đi giày, một đường đem cô ôm
qua...
Bảo Bảo đem mặt vùi vào lồng ngực kia, lỗ tai rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của anh. Cô có thể nào ngăn cản một người đàn ông ôn nhu như
vậy a!
Bọn họ đi tới cửa nhà hàng, cô nghe thấy tiếng đàn Măng-đô-lin duyên
dáng, từ trong lòng ngực của anh nhìn lại, trong mũi tràn ngập mùi vị
trầm hương nồng đậm, cảnh tượng trước mắt tựa như đi tới vương quốc Ấn
Độ thần bí.
Ai có thể nghĩ đến giữa đêm khuya tại Đài Bắc, bên dưới một con đường vắng lặng, lại có một nhà hàng Ấn Độ như vậy?
"Nhà hàng mở cửa từ lúc này đến sáng sớm."
Hạ Thụ giới thiệu.
Hai nữ phục vụ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ tiến tới chào hỏi bọn họ, dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
Hạ Thụ không chịu để cô xuống, kiên trì ôm cô đi về phía chỗ ngồi,
nếu là ở một nhà hàng khác chuyện này nhất định khiến cho mọi người xôn
xao, nhưng ở chỗ này cũng không như vậy, đại khái nguyên nhân do khách
nhân tụ tập ở đây phần lớn là người hoạt động trong giới nghệ thuật.
Bảo Bảo bận rộn đánh giá cách trang hoàng trong nhà hàng. Từ trần nhà rũ xuống những tua rua trùng điệp nặng nề, trên mỗi chuỗi đều có một
câu Kinh Phật. Trong mùi trầm hương nồng đậm, tràn ngập một cỗ không khí lang thang chán chường.
Bảo Bảo chuyển ánh nhìn lên trên không. Nơi này không có đèn, nóc nhà treo treo một cái mâm lớn, trong mâm đốt rất nhiều nến, mâm khẽ đung
đưa, ánh nến hắt xuống cũng chợt lóe, chợt lóe.
Nơi này không có ghế, một cái bàn thấp được đặt ở trên giường. Mọi
người cởi giày, bỏ xuống áo khoác, hoặc ngồi hoặc nằm, trò chuyện với
nhau, có người thậm chí còn lấy tay ăn cơm.
(Đồ ăn Ấn Độ, đương nhiên phải ăn bằng tay )
Xôn xao! Mở rộng tầm mắt.
Đi tới chỗ ngồi, Hạ Thụ để Bảo Bảo xuống, ngồi xuống phía đối diện cách cô cái bàn thấp.
Nhân viên phục vụ đưa tới một cái bát đồng đựng nước, hai cái khăn tay đặt ở trên bàn.
"Tối nay chúng ta thể nghiệm một chút cuộc sống của người Ấn Độ."
Anh kéo tay cô bỏ vào bát đồng, vốc nước giúp cô rửa tay.
"Phải dùng tay ăn cơm sao?"
Cô hỏi.
"Ở Ấn Độ, bình thường mọi người thường dùng tay ăn cơm."
Anh rút ra khăn mặt, bao lấy tay cô, cẩn thận lau khô, động tác thật ôn nhu.
"Bọn họ sẽ không bị phỏng tay?"
Hạ Thụ cười đáp:
"Sẽ không. Em cũng có thể lựa chọn dùng dao nĩa, bất quá anh tính muốn nhập gia tùy tục."
Anh rửa tay, cuộn lên ống tay áo, đồng thời giải khai mấy cái nút áo sơ mi.
Nhìn động tác của anh, cô cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Cổ của anh lộ ra khỏi cổ áo sơ mi mở rộng, làm cho người mơ màng (>"< sắc nữ).
Bảo Bảo vội vàng dời đi tầm mắt, muốn chết, cô từ lúc nào trở nên sắc
tình như vậy rồi?
Nhân viên phục vụ đưa tới thực đơn, Hạ Thụ điểm mấy món ăn Ấn Độ, kèm thêm rượu.
Đồ ăn lục tục được bưng lên, đều được đựng trong những cái bát nhìn giống như bảo vật.
Còn chưa động thủ, những thức ăn bốc khói bên trong bát đồng bốc mùi
tiêu thơm ngào ngạt, đã trước làm cho ánh mắt người ăn được một lần
thưởng yến.
(Đoạn này rất xin lỗi, vì ta không rành các món ăn Ấn Độ nên chỉ có
thể "phóng tác" theo như cách hiểu của ta, có thể không chính xác lắm,
mọi người thông cảm ^^)
Bảo Bảo lúc này thật bụng đói kêu vang, cô cùng Hạ Thụ tay không
hướng thức ăn tiến công, ăn bính ăn cơm, thỉnh thoảng nhấp một ngụm
rượu.
Gạo Ấn Độ thật dài, mùi vị hương nồng, phối hợp với mùi cà ri nồng
đậm, lưu lại trong miệng thật lâu không tiêu tan. Rượu Ấn Độ chứa trong
chiếc hũ màu vàng mỏ nhọn, Hạ Thụ giúp cô rót rượu, cô nâng lên chén
đồng, nhìn dòng rượu màu hổ phách từ trong miệng bình hỏ hẹp một đường
lấp lánh giống như kim tuy