Disneyland 1972 Love the old s
Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322530

Bình chọn: 7.5.00/10/253 lượt.

iên cưỡi mô-tô thúc giục, đem thiếu nữ kéo

về thế giới thực. Nhìn nam nhân miệng nhai kẹo cao su, đi đôi dép đầy

bùn đất, cả người đầy mùi mồ hôi, thiếu nữ khóc không ra nước mắt, khác

biệt thật nhiều a.

Đàm Hạ Thụ trở lại trong xe, Hùng Bảo Bảo vẫn an an ổn ổn ngủ mê man.

Anh mâu quang thâm trầm nhìn cô, đáy lòng tự định giá —— còn mười

phút đồng hồ nữa là đến nhà cô, sau đó thì sao? Cứ như vậy vô duyên cớ

làm cái anh hùng vô danh? Không cam lòng! Tròng mắt đen hiện lên ánh

sáng giảo hoạt, anh dùng lon nước ngọt lạnh như băng chạm vào mặt của

cô.

"Hắc, tỉnh."

Ít nhất cũng nên nhớ được tên của anh chứ?

Benzodiazepines thật thần kỳ! Bảo Bảo không hề nhúc nhích, ngủ được thật sâu.

Hạ Thụ mỉm cười, xoa xoa đầu cô, thần lực nữ siêu nhân lúc ngủ thật

đáng yêu, giống như con búp bê xinh đẹp. Hắc, có búp bê mang phim SEX đi PUB uống rượu? Nghĩ tới đây nụ cười của anh không tự chủ càng sâu.

Nổ máy xe, chạy nhanh trên đường, dong ruỗi một lát, rời khỏi Đài Bắc . Xe đi vào khu dân cư, anh thả chậm tốc độ xe, nhận ra tấm biển trước

cửa, cuối cùng dừng xe trước một cái hẻm nhỏ.

Đàm Hạ Thụ xuống xe, vòng qua xe, đem Bảo Bảo ôm ra. Cô ngoan ngoãn

như một đứa bé mềm mại trong lòng ngực của anh, mặc anh định đoạt, để

cho anh vững vàng ôm lấy.

May là anh thân cao thể kiện, ôm Hùng Bảo Bảo cao một mét bảy, còn có thể mặt không đổi sắc, đứng được rất thẳng.

Không nỡ đưa cô đi, anh cúi đầu, nói với cô:

"Tôi là Đàm Hạ Thụ, rất hân hạnh được biết em."

Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút, ngắt ngắt mũi cô, bất kể cô có nghe hay không, nói:

"Hùng Bảo Bảo, trong tương lai, tôi muốn em làm bạn gái của tôi."

Ôm cô đi tới trước cửa nhà, đang muốn bấm chuông điện, bên trong đã có người vội vàng đẩy cửa ra.

"Bảo Bảo?!"

Hùng Hoa Anh lao ra, nhìn thấy nữ nhi được một nam nhân cao lớn anh tuấn ôm, hắn ôm Bảo Bảo, tựa như ôm con mèo dễ dàng.

"Bác khỏe chứ, cháu đưa lệnh ái trở về."

Hạ Thụ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng.

Nam nhân tốt đến chói mắt! Hùng Hoa Anh ngây cả người, vẻ mặt mê võng, bỗng nhiên có loại cảm giác đang ở trong mộng.

Sáng sớm, có một cô gái mang cái đầu tóc phồng to, đứng ở trên sàn nhà cạnh giường, vẻ mặt ảo não.

"Nghĩ không ra, trời ạ, ta nghĩ không ra... Tối ngày hôm qua rốt cuộc tại sao?"

Hùng Bảo Bảo kêu thảm, trí nhớ giống như bị rút sạch một đoạn.

Hùng Hoa Anh bưng bát cháo đi vào, ngồi ở trên ghế bên giường.

"Ngày hôm qua ba bị con hù chết, hơn nửa đêm, có người gọi điện thoại tới mở đầu bằng một câu —— "xin hỏi bác có phải là thân nhân của Hùng

Bảo Bảo không?". Wow liệt ~~ nghĩ đến con cùng với người khác đánh nhau, cảnh sát gọi điện thoại tới gọi ta đi bão lãnh!"

Hùng lão sư kích động vỗ bàn.

Trước đây, Bảo Bảo thời đi học thường xuyên phát sinh chuyện như vậy, bình thường cũng là vì giúp bằng hữu bị bắt nạt cùng người khác đánh

nhau, đáng tiếc cô hữu dũng vô mưu, sau khi đánh xong, người cũng bị đưa vào cục cảnh sát. Cô còn từng bởi vì không ưa mấy tên thiếu niên lang

thang bất lương khi dễ chó hoang, tiến lên ngăn cản, một lời không hợp

mà đánh nhau.

Ai, chuyện này khiến cho Hùng Hoa Anh tức chết. Cô đem thiếu niên kia đánh cho giống như đầu heo, cha mẹ hắn lại là nghị viên, kiên trì đòi

kiện, như thế nào cũng không chịu giải hòa. Cha của tên thiếu niên kia

muốn Hùng gia nói lời xin lỗi, Bảo Bảo chết cũng không chịu. Được rồi,

cô có cốt khí, nhưng được gì? Lại bởi vì tội thương tổn người khác mà bị buộc thôi học, thật hỏng bét ai!

Hùng lão sư vỗ vỗ ngực.

"May là không phải là lại cùng người ta đánh nhau, chẳng qua là uống rượu say."

"Con uống rượu say?"

Bảo Bảo níu chặt tóc.

"Không thể nào, tửu lượng của con rất tốt."

"Nhưng là con thật say đến bất tỉnh nhân sự ai, tên con trai kia ôm con trở về, đem con lên giường, con cũng không có cảm giác."

"Không thể nào a! Cái gì con trai? Con ngày hôm qua cùng Tử Nhu hẹn ở PUB gặp mặt, sau đó..."

Bảo Bảo cố gắng hồi tưởng, còn nhớ rõ Đinh Tử Nhu gọi điện thoại nói

muốn cùng Kiều Đại Vĩ tái hợp, còn nhớ rõ nửa đường gặp phải học sinh,

tịch thu một túi phim SEX, phim SEX? Phim SEX!

"A ——"

Bảo Bảo chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cha mình.

"Chuyện gì?"

"Ngày hôm qua... Ừ..."

Lúng túng. Cha nhìn thấy phim SEX sao? Cô ấp úng nói:

"Ừ, đây không phải là của con, cái kia..."

"Cái gì không phải là của con?"

Hùng lão sư ánh mắt rùng mình.

Bảo Bảo giải thích:

"Một ít túi... Cái kia..."

Trời ạ, cha nhìn thấy sao? Quá mất mặt nữa!

"Nga ~~"

Hùng lão sư phất tay một cái.

"Ba để ở trên bàn trong phòng khách."

"Đừng hiểu lầm, đây không phải là của con!"

Bảo Bảo nhảy dựng lên giải thích, nhất định phải nói rõ ràng.

"Bảo Bảo a..."

Hùng lão sư lắc đầu.

"Sặx, làm chi?"

"Ai!"

"Ai cái gì ai? Đều nói không là của con, con tại sao có thể có loại đồ vật này ——"

Bảo Bảo sinh khí .

Hùng lão sư nhìn Bảo Bảo.

"May là ngày hôm qua anh ta giúp con cầm lại, nếu không đồ đã mất nhìn nhìn con làm sao?"

"A?"

Rất nghiêm trọng sao? Phim SEX vừa không có viết tên của cô, đã mất liền mất, còn như thế nào?

"Dù