
chân trước ôm lấy mắt.
“Không được, chắc chắn bọn họ đã xảy ra chuyện, ta phải đi nhờ Mặc ca ca giúp đỡ.” Chăn nàng cũng không bỏ xuống, mà khoác lên người đi thẳng ra ngoài. Nhị Nha đành phải theo sau.
“Mặc ca ca.” Phỉ Mặc vừa tắm xong, đang ngồi trên giường, chợt nghe tiếng Hề Hề gọi ầm ĩ. Nha đầu kia lúc này lại tìm hắn, không phải không ngủ được, bắt hắn kể truyện cổ tích đấy chứ…
“Vào đi.” Cửa không khóa, Hề Hề vừa đẩy cửa ra đã vọt vào.
“Thế nào, Tiểu Hi Hi sợ Mặc ca ca ngủ một mình không ngon, muốn tới ngủ chung sao?” Phỉ Mặc thấy nàng khoác chăn chạy vào, trong nháy mắt, hắn cười đến mức trăng sao kém sáng, hoa cỏ kém tươi.
Tiếc là phong thái tuyệt mỹ đó nha đầu kia một chút cũng không nhận ra.
“Mặc ca ca, huynh còn chưa ngủ, thật tốt quá, huynh hãy nhanh nhanh gọi người đi giúp A Ngạn, huynh ấy cùng Đại Mao đến bây giờ vẫn chưa trở về.” Hề Hề bước lên, nói rất nghiêm túc, ánh mắt còn lóe lên sự kích động.
“…” Phỉ Mặc đột nhiên rất muốn vỗ trán thở dài. Sức hấp dẫn của hắn trước giờ vẫn không ai địch nổi, vậy mà trong mắt nha đầu kỳ quái này lại chẳng khác nào cỏ dại trong gió thu, không có nửa điểm thu hút với nàng.
“Mặc ca ca, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Nếu chậm trễ A Ngạn xảy ra chuyện gì thì sao?” Hề Hề thúc giục.
“Yên tâm, A Ngạn kia của muội không kẻm cỏi như vậy đâu.” Phỉ Mặc thong thả cầm áo khoác trên giường lên, chậm rãi mặc vào, động tác chậm chạp như thể cái áo này có một trăm tám mươi cái nút buộc, Hề Hề nóng vội đến mức đầu tóc sắp dựng thẳng lên, nhưng trong ánh mắt của Phỉ Mặc, vẻ mặt nhạt nhẽo kia của nàng hoàn toàn không có vẻ thúc giục, vì vậy hắn vẫn chậm rãi gấp ống tay áo, vuốt thẳng vạt áo.
Phỉ Mặc còn chưa mặc xong quần áo, đã có một tiếng “Oa” vang lên, chứng tỏ Đại Mao đã trở về.
“Đại Mao.” Hề Hề nhanh chóng trở về phòng. Quả nhiên trong bóng đêm nhìn thấy Đại Mao đang tiến về bệ cửa sổ.
“Đại Mao, sao em lại quay về? A Ngạn đâu?” Sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm chứ?!
“Oa oa, oa oa.” Đại Mao vỗ vỗ cánh, lại dùng đầu cọ cọ vào cánh tay của Hề Hề, ý bảo nàng đừng qua lo lắng. Lúc này, Hề Hề mới tạm yên lòng.
“Vậy hiện giờ A Ngạn đang ở đâu?” Nàng đang hỏi Đại Mao, bỗng nhiên, một bóng người màu đen từ trước mái hiên xẹt qua, nhanh như chớp.
Rất nhanh lại có một bóng đen nữa hiện ra, cuối cùng là một cái bóng trắng.
Hai cái bóng đen phía trước nàng không thèm để ý, nhưng cái bóng cuối cùng dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, đó chẳng phải A Ngạn thân yêu nhà nàng sao!
“A Ngạn, A Ngạn!” Nàng gọi với theo bóng lưng hắn đang đi xa, đáng tiếc người kia không vì tiếng gọi của nàng mà dừng lại, nhảy lên hai ba cái rồi biến mất ở phía xa.
“Đại Mao, em nhanh dẫn đường, nhất định A Ngạn không nghe thấy ta gọi rồi.” Hề Hề vội vàng vơ lấy hộp kẹo trên bàn, sau đó mang theo Đại Mao và Nhị Nha vội vàng chạy ra ngoài. Khi đi qua phòng Phỉ Mặc, nhìn thấy hắn còn đang chậm chạp sửa lại đầu tóc, nàng vội vã ném lại một câu: “Mặc ca ca, huynh nhanh lên một chút!” Lời ở lại, người đã chạy xuống lầu, xông thẳng ra ngoài cửa.
Tiểu nhị bước ra từ chỗ rẽ nối với khu nhà bên trong, con mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần biến mất của Hề Hề, sau đó cũng lặng lẽ đi theo.
Phỉ Mặc đứng ở cửa phòng vẫy tay, Huyền Phong lập tức tiến lên nghe lệnh.
“Cũng đi xem sao.” Nha đầu kia chạy cũng quá nhanh rồi… Tốt xấu gì cũng phải chờ hắn mũ áo chỉnh tề đã chứ.
“Vâng.”
Đây quả thật là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, sau nữa là một con rắn mối, sau rắn mối là một con báo… [tác giả: chuỗi sinh vật thật hài hòa nha…'>
“Đại Mao, có thấy A Ngạn không?” Nàng cưỡi trên lưng Nhị Nha, điên cuồng lao ra ngoài thành, dọc đường chưa nói đến bóng người, ngay cả ma cũng chẳng thấy.
“Oa.” Đại Mao trả lời khẳng định, nó bay trên cao, đương nhiên thấy xa. Nhị Nha tức giận nhe răng nanh với Đại Mao, sau đó tiếp tục mệt nhọc chạy về phía trước.
Lại chạy thêm vài dặm nữa, quả nhiên phát hiện trên khoảng đất trống trước lối vào núi Tụ Vân có hai bóng người một đen một trắng, chỉ là, hai người đó đang bị một đám người vây ở giữa.
“A Ngạn…” Hề Hề ngây người. Rõ ràng chỉ có ba người, vì sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy? Lại còn cậy đông bắt nạt ít, thật quá đáng!
Độc Cô Ngạn liếc mắt nhìn thấy Hề Hề đã đuổi theo đến đây, nhất thời cau mày. Cô nàng này nửa đêm không ngủ, chạy tới đây làm gì? Cô ta cho rằng trò đuổi bắt này vui lắm sao?
Sau khi từ miệng giếng đi ra, hắn phát hiện tiểu nhị vẫn sắm vai người bình thường như trước, không có hành động tiếp theo, nhưng trên người y không mang theo hộp huyết châu đã lấy được trước đó nữa, hiển nhiên là y đã để lại chiếc hộp đó trong mật đạo, chứng tỏ trong mật đạo còn có một nơi bí mật khác. Vì vậy, hắn quay lại tìm hiểu, kết quả là còn chưa tới được cánh cửa hình trăng khuyết đã phát hiện có hai bóng đen đang giao đấu, trong đó có một bóng người hắn nhìn rất quen mắt, rất giống hộ vệ Huyền Phong của Khê Vân các.
Một bóng người khác dùng khăn che mặt kỳ quái che hơn một nửa cái đầu, vừa nhìn thấy hắn tiến đến