
a ở bên ngoài lại dùng sức đập cửa: "Mở cửa ra, Ôn Hoàn, chị nói cho em biết, em mau mở cửa ra cho chị!"
Lục Thần dùng lực một cái khiến Ôn Hoàn suýt chút nữa kêu thành tiếng, há mồm cắn một cái vào bả vai của anh, tay nắm chặt anh, móng tay cắm vào da thịt của anh.
Lục Thần hừ một tiếng, động tác dưới thân không hề ngừng lại, càng dùng sức bắt đầu gia tăng tốc độ.
Ngoài cửa chị Lynda gõ hồi lâu vẫn không thấy ai đi ra mở cửa, nghiêng người nói với Tiểu Lâm đứng ở bên cạnh: "Tiểu Lâm, chìa khóa dự phòng của em đâu, mau lấy tới đây, chị muốn xem xem cô ta ở bên trong giở trò quỷ gì!"
Nghe vậy hai người bên trong kinh hãi, dừng lại động tác đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa Tiểu Lâm lộ ra gương mặt đau khổ, nói: "Chị Lynda, chìa khóa đó sáng nay em đánh rơi trong phòng chị Ôn rồi."
Lynda trừng mắt với cô ta, mắng mỏ: "Cô còn ngu hơn cả lợn!" Tiểu Lâm rụt cổ không dám cãi lại.
"Các cô ai cũng đều khiến tôi phát cáu, định chọc tức tôi à!" Lynda quả thật sắp phát điên rồi.
"Chị Lynda, có lẽ, có lẽ chị Ôn quay về sau đó lại đi ra ngoài, không thì chúng ta về phòng trước đã." Tiểu Lâm dè dặt nói.
Lynda trợn mắt nhìn cô ta một cái, không có chìa khóa thì làm sao vào được, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ đi.
Ngoài cửa không có tiếng động gì, chắc là đã đi xa, lúc này Ôn Hoàn ở trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn chưa kịp thả lỏng thì người nào đó đã mạnh mẽ tiến công khiến cho cô suýt chút nữa không chịu nổi. Giống như là muốn thu hồi cả vốn lẫn lãi trong khoảng thời gian từ trước đến nay vẫn còn thiếu nợ anh.
Ngoài cửa chị Lynda và Tiểu Lâm đã bỏ đi, không còn lo lắng có người bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, lúc này Ôn Hoàn mới thả lỏng miệng, vòng lên cổ anh mặc anh muốn làm gì thì làm, sau khi đau đớn trôi qua có một loại khoái cảm trước nay chưa từng có chậm rãi thay thế, sít sao gắn chặt với anh cùng nhau trầm luân.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của hai người cùng với dư vị sau khi hoan ái kéo dài không tiêu tan.
Ôn Hoàn không còn sức cuộn tròn mình lại, cả người không có một tí sức lực nào, vừa rồi tình cảm mãnh liệt kích thích khiến toàn thân cô xụi lơ, ngực vẫn còn phập phồng thở mạnh.
Lục Thần ôm lấy cô, hôn vào bờ vai và phía sau lưng của cô, sau khi làm đủ kích tình liền vuốt ve an ủi thương tiếc.
Ôn Hoàn bị anh làm cho hơi ngứa, lật mình làm ổ trong ngực anh, đầu cọ cọ vào khuôn ngực rắn chắc của anh, cả người mệt mỏi, mí mắt hơi nặng.
Bàn tay của Lục Thần vỗ về chạy trên người cô, giọng nói khàn khàn hỏi ở bên tai của cô: "Còn đau không?"
Nghe vậy Ôn Hoàn cũng không mở mắt, có phần oán trách nỉ non nói: "Cũng tại anh làm hại." Giọng nói mềm mại yếu ớt khiến người ta nghe thấy trong lòng cũng sắp tan chảy ra.
Lục Thần thỏa mãn cười, tiếng cười trầm lắng lan ra khắp cả phòng.
Ôn Hoàn thật sự có phần mệt mỏi, toàn thân đau nhức không còn sức lực, mơ mơ màng màng dựa vào anh ngủ mất, nhưng khi còn chưa ngủ hẳn lại cảm thấy bị người ôm lên cao, tay theo bản năng giơ lên quấn quanh cổ anh, mở mắt ra hỏi: "Anh, anh làm gì thế?"
Lục Thần cúi đầu hôn một cái vào trán của cô, nói: "Ôm em đi tắm, ngâm nước một chút cho thoải mái."
Nghe vậy Ôn Hoàn giục anh thả mình xuống: "Tự em đi tắm."
Lục Thần khẽ cười, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Ngoan nào, làm đã làm rồi, còn ngại cái gì nữa."
Ôn Hoàn tức giận nguýt anh, nhất là nhìn trên mặt anh thiếu nụ cười càng đặc biệt nhớ tới một cú đấm kia của anh, đáng tiếc hiện giờ ngay cả tay cô cũng không giơ lên nổi, toàn thân ngoài đau nhức chính là đau nhức, không còn một chút sức lực nào để dùng.
Lục Thần cười, ôm cô xuống giường đi về phía nhà tắm. Lục Thần vặn nước, điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp mới ôm cô ngồi vào, để cho cô nằm ở trên người mình, còn mình thì từ phía sau ôm cô thật chặt vào trong ngực, để cho dòng nước ấm áp chảy trên thân thể hai người, nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút ấm áp này.
Lúc đầu Ôn Hoàn còn hơi nhăn nhó xấu hổ nhưng sau khi nằm trong làn nước ấm áp khiến cho cả người cô thả lỏng ra, ngay cả dưới thân đau rát cũng dần dần giảm bớt, thoải mái buông thả bản thân khẽ thốt ra tiếng rên.
Hai người cứ nằm ôm nhau một lúc lâu như vậy, Lục Thần chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện người nào đó nằm ở trên người mình đã ngủ từ lúc nào rồi.
Nhìn người ở trong ngực, Lục Thần có loại cảm giác thỏa mãn không nói ra được, nếu để ở ba tháng trước, nói anh sẽ quan tâm một cô gái hơn chuyện diễn tập trong quân đội, anh tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng bây giờ chính anh cũng không nhớ rõ mình đã mấy lần trong lúc huấn luyện nhớ tới gương mặt này, lại có bao nhiêu đêm nhớ cô đến nỗi khó có thể đi vào giấc ngủ.
Anh cho rằng tất cả phụ nữ đối với anh đều như nhau, nhưng chắc chắn cô với anh mà nói vô cùng đặc biệt, còn đặc biệt như thế nào anh cũng không rõ, chỉ có điều sự đặc biệt đó anh lại không ghét bỏ mà còn rất thích.
Bên trong phòng tắm bởi vì hơi nước mà bao phủ một tầng sương mù mỏng, khiến cho ánh mắt của người ta cũng mang theo chút mờ mịt mông lung. Nhìn c