Old school Swatch Watches
Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324065

Bình chọn: 7.00/10/406 lượt.

ể cho cô ngồi trên đùi mình.

Ôn Hoàn cũng không giãy dụa hay làm dáng nữa mà dựa ngay vào trong ngực anh, cầm bàn tay của anh, nhìn các đốt ngón tay của anh sưng đỏ trầy xước, nhẹ nhàng vỗ về, vẫn còn hơi đau lòng, nói: "Đau không, có muốn tìm thuốc thoa cho anh không?!" Hình như sưng to hơn vừa nãy.

"Không phải bày vẽ, chút thương tích này có là gì đâu." Lục Thần thờ ơ nói: "Một người đàn ông mà trên tay hay trên người không để lại mấy vết sẹo thì còn gọi gì là đàn ông nữa!"

Nghe vậy Ôn Hoàn cố tình dùng tay ấn mạnh một cái xuống miệng vết thương của anh, nhưng anh một tiếng cũng không thốt ra, trái lại mang theo ý cười hỏi cô: "Sao vậy, cảm thấy tay người đàn ông của em chưa đủ sưng muốn dùng thêm chút lực à?"

"Vớ vẩn." Ôn Hoàn tức giận khẽ mắng, mắng xong lại vẫn còn hơi đau lòng nắm tay của anh đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, giống như thổi như vậy sẽ làm cho vết thương mau khỏi.

Lục Thần cười, gương mặt nghiêm túc cương nghị rõ ràng mang theo vui vẻ, rút tay lại dùng sức ôm cô chặt hơn, để cằm trên bả vai của cô, dán vào tai cô có phần vui sướng nói: "Còn nói không đau lòng vì anh."

Ôn Hoàn ngầm thừa nhận, khóe miệng cũng mang theo ý cười, cầm tay anh lên đặt xuống một nụ hôn.

Lục Thần rút tay về, kéo cô sát gần vào sau đó giữ mặt cô, cúi đầu hôn lên môi của cô, sự nhớ nhung bị dồn nén hơn nửa tháng trời hóa thành nụ hôn như muốn nói hết với cô, động tác hơi có chút thô bạo.

Ôn Hoàn nghiêng người ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn mặc cho anh hôn, tay cũng từ từ giơ lên khẽ vuốt ve đầu của anh, ngon tay cắm sâu vào trong tóc anh.

Không biết hai người hôn đã hôn được bao lâu, mãi đến khi Ôn Hoàn cảm thấy mình sắp bị anh hôn cho không thở được nữa, lúc này Lục Thần mới buông cô ra nhưng vẫn ôm cô, ngực phập phồng thở hổn hển.

Dán ở bên tai cô, Lục Thần nói từng câu từng chữ: "Ôn Hoàn, anh rất nhớ em." Giọng điệu nghiêm túc giống như tuyên bố, khiến cho người ta vừa nhìn là hiểu ngay, không cần hao tâm tổn trí suy đoán.

Ôn Hoàn bị anh ôm, khóe miệng không nhịn được cong lên, cô đã từng yêu, trước đây đã từng có một đoạn tình cảm ngây ngô với Thành Việt, kiểu hạnh phúc ngọt ngào này giống như cảm giác và hứng thú đã từng có trước đây.

Có đôi khi chuyện tình cảm thực sự rất kỳ quái, rõ ràng hai người quen biết không bao lâu, thời gian ở cùng nhau cũng rất ít, nhưng mọi việc cứ tự nhiên phát triển như vậy. Chuyện thích anh đơn giản đến nỗi khiến cho người ta chưa kịp suy nghĩ, lúc tỉnh lại anh đã ở trong lòng của mình từ lúc nào rồi.

Đàn ông bá đạo luôn dễ dàng làm cho người ta không thể nào từ chối được, không quan tâm người ta có bằng lòng tiếp nhận mình hay không. Họ hoàn toàn không cho người ta cơ hội từ chối, bá đạo muốn người ta thích họ, bá đạo muốn người ta nhớ kỹ họ, đương nhiên cũng bá đạo kín đáo đem nhũng thứ tốt đẹp đưa cho người ta, mà mỗi một cô gái đều khát khao được yêu được che chở.

Lục Thần chính là một người đàn ông bá đạo như vậy!

P/s: sorry mọi người, hôm qua có việc bận không post truyện đúng hạn ^^ Ta post trước một chương, nếu làm kịp tối nay sẽ bù cho các nàng một chương nữa Buổi trưa Ôn Hoàn dẫn Lục Thần ra ngoài ăn cơm, vì vẫn còn nhớ nhà hàng riêng mà Lục Viện đưa cô đến tối hôm qua cho nên chạy thẳng xe tới đó với Lục Thần.

Lần này không gặp phải người quen nào cũng không bị ai nhận ra, mọi việc đều rất thuận lợi. Thật sự mà nói điều kiện của nơi này rất tốt, ăn thứ gì cũng cảm thấy rất hợp khẩu vị, chẳng trách Lục Viện tới một lần đã mê.

"Ăn nhiều thịt một chút, em gầy quá." Lục Thần nhanh nhẹn gắp miếng thịt bò hấp đặt vào bát của cô.

Ôn Hoàn dán mắt vào miếng thịt bò trong bát, mặc dù rất muốn ăn nhưng thứ này hấp thụ rất nhiều calo, mặt tràn đầy đau khổ nói: "Không được phép ăn."

Nghe vậy Lục Thần đang ăn một miếng thịt lớn ở bên cạnh có phần không hiểu, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Vì sao?"

"Mập quá đứng trước gương sẽ rất xấu." Mặc dù mỗi lần lên sân khấu các nữ diễn viên đều trong trang phục xinh đẹp gọn gàng nhưng phía sau chút hào quang này các cô phải trả giá rất nhiều, có đôi khi nhất thời tham ăn sẽ phải đổi lại hơn nửa ngày tập luyện.

"Như em mà gọi là mập à!" Lục Thần lườm cô, vừa nói vừa gắp vài miếng thịt bò và sườn xào chua ngọt thả vào bát của cô, ra lệnh: "Mau ăn đi, ít nhất cũng phải tăng thêm 10 cân nữa!"

"Vậy chẳng phải em sẽ biến thành một bà mập sao!" Ôn Hoàn trừng mắt phản đối với anh.

"Chính là muốn em béo thêm một chút, gầy đến nỗi trơ xương ra, ôm còn cảm thấy đau tay!" Cô là của anh, đương nhiên anh muốn giữ gìn những lợi ích mình nên có.

Ôn Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười, nheo mắt mắng đùa: "Thì ra là anh sợ đau, vậy đừng ôm nữa, hoặc ôm những người khác đi." Giọng điệu còn chua hơn miếng sườn xào chua ngọt trong bát.

"Anh ôm người khác làm gì, em mới là vợ của anh!" Lục Thần nói với vẻ quang minh chính đại.

"Không phải anh sợ em làm đau tay anh sao?!" Ôn Hoàn cố ý châm chọc, khóe miệng không giấu được nụ cười.

Lục Thần nghe thấy trong lời nói của cô mang theo vị giấm chua, vừa cười vừa nói: "Đừng nói đau tay, ngay cả có gai cũng muốn