
có nghĩa là tôi là mặt trời, bởi vì, bọn họ cho rằng cà phê giống như vàng bạc, mang đến cho người ta một loại vinh dự cao quý sang trọng" .
Đường Tiểu Mễ chau chau mày, rốt cuộc nhìn Phan Văn Đình, "Tôi cho là cô hẹn tôi tới tiệm của tôi để cho tôi mời cô uống cà phê đấy". Nói xong nhẹ nhàng nhấp một ngụm, "Uống rất ngon, cô nếm thử một chút".
"Nơi này là của cô sao?" Phan Văn Đình rốt cuộc có chút bối rối, nàng tới Thành phố N còn không lâu, chỉ biết đây là Tiệm cà phê tốt nhất ở Thành phố N, đột nhiên biết được gia thế Đường Tiểu Mễ nàng cũng rất kinh ngạc, còn có chút khủng hoảng, hơn ai hết, nàng biết rất rõ nguyên nhân lúc trước Lâm Dương lựa chọn nàng, cũng không phải là cha của nàng có thể giúp Lâm gia vượt qua cửa ải khó khăn, dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra Đường Tiểu Mễ nhìn tính cách có chút tùy tiện lại có gia thế hiển hách như vậy.
Bây giờ nhìn lại, nàng tùy ý mặc vào chiếc áo khoác, không phải là hàng hiệu, giống như hàng trên vỉa hè, mái tóc ngắn có chút lộn xộn, khuôn mặt sẽ sạch, một cô gái như vậy đi trên đường, xem như có chút xinh đẹp, nhưng thế nào cũng nhìn không ra có gì khác so với người bình thường.
Cho đến bây giờ, vẻ mặt Đường Tiểu Mễ dường như đang thưởng thức cà phê, cấp bậc của cà phê cũng giống như cấp bậc của rượu, cái loại tao nhã không phải trong chốc lát có thể làm được, mặc dù Tiểu Mễ ăn mặc đơn giản, nhưng Phan Văn Đình rốt cuộc đã tin, ngày trước, thật sự mình đã nhìn nhầm, người trước mặt này nhìn qua rất tùy tiện nhưng chỉ mấy câu nói ngắn ngủn, đã làm mình bị nghẹn lời.
hôm nay chỉ có bấy nhiêu thui, vì ta bị bệnh, không edit nổi, bắt đầu vào phần nội dung hay rồi, phần này edit hơi oải, làm xong mà ta muốn buồn nôn vì toàn là đặc tả cái gì đâu á. cuối tuần ta sẽ bù lại cho mọi người đọc thoải mái.
Sau khi Đường Tiểu Mễ uống hết cà phê trong ly sứ, nhìn Phan Văn Đình đang trừng mắt nói không ra lời, Đường Tiểu Mễ mở miệng, khẽ cười nói: “Cà phê ở đây rất ngon, nếu cô không uống..., tôi cũng không biết nên mời cô uống cái gì".
Phan Văn Đình hít sâu một hơi, dường như trong lòng bình tĩnh một chút, "Cô vẫn còn thích Lâm Dương?"
Đường Tiểu Mễ làm như nghe được chuyện cười, nàng bật cười khanh khách, khóe miệng có chút giễu cợt: "Tôi không nghe lầm chứ? tôi nhớ cô đã nói với tôi các người sau khi tốt nghiệp sẽ đính hôn, bây giờ nếu chưa kết hôn, cũng xem như là vợ chồng rồi chứ? Cô là một người vợ lại đi đến hỏi một cô gái khác có yêu chồng mình hay không?" Đường Tiểu Mễ hừ lạnh.
Phan Văn Đình cũng không giận, "Cô có biết tại sao lúc đầu Lâm Dương lựa chọn tôi không?"
Đường Tiểu Mễ bĩu môi, gật đầu một cái: "Dĩ nhiên biết".
Phan Văn Đình miệng lập tức há hốc, bật thốt lên: "Làm sao cô biết?"
Đường Tiểu Mễ không cười nữa, chăm chú nhìn Phan Văn Đình: "Đầu tiên, không phải hắn lựa chọn cô mà là tôi không cần hắn, nếu không, cho dù làm nhân tình bí mật, hắn cũng sẽ không rời tôi đi, cô có tin hay không?"
"Tôi tin". Phan Văn Đình tự giễu, nàng còn có cái gì không tin đây? Hắn đem Logo công ty đổi thành AMY, hắn cho là nàng không biết có ý nghĩa gì sao? trong mộng hắn mê sảng cũng đều gọi tên của nàng, hắn chưa từng xem trọng nàng? Nếu không phải lúc đầu cha của nàng muốn cầu cạnh, nếu không phải mẹ hắn làm áp lực thì đứng bên cạnh hắn không phải là mình mà chính là người kia?
"Bỏ qua cho hắn đi, tôi sẽ khuyên hắn rời khỏi Thành phố N, cùng tôi trở về Thượng Hải". Phan Văn Đình cảm giác mình đang cầu xin. Công ty của hắn xảy ra chuyện, nàng biết, hạng mục bị người đánh lén, nàng cũng biết, nàng cầu xin cha nhưng cha không thể ra sức, bởi vì đối phương là hai Trung tướng, cũng từng là cấp trên của mình, cha nói, đến lúc trở về thì hắn sẽ trở về thôi, nhưng mình làm sao có thể đợi? ở Thành phố N có quá nhiều điều khiến cho nàng lo lắng, lo lắng lớn nhất không chính là cô gái trước mặt cái này đã từng bị mình xem thường. Từng bị mình chiếm hết tất cả ưu thế, hôm nay đã không còn vẻ tầm thường nữa.
Đường Tiểu Mễ hơi hoang mang, nàng nghĩ tới rất nhiều tình cảnh sẽ gặp hôm nay, nàng không có ý định đối chọi gay gắt với Phan Văn Đình nhưng chuyện bốn năm trước, dù sao mình cũng phải có thu một chút vốn chứ? Trừ việc đối mặt với Phó Thụy Dương, con mèo phúc hắc tà ác, nàng chưa bao giờ làm con cá nằm trên thớt để mặc cho người chém giết, không có sức chống đỡ.
"Bốn năm trước chúng tôi cũng đã không liên lạc nhau, tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi, giữa tôi và hắn không có gì phải bỏ qua". Đường Tiểu Mễ quay đầu đi nhìn chằm chằm hoa văn trên tường, thì ra hắn thật sự đến Thành phố N, người lần đó thấy là hắn sao?
"Cô bây giờ thật không cần phải chèn ép sự nghiệp của hắn, tôi biết cô hận hắn vì lúc trước hắn chọn tôi, nhưng khi đó bệnh tình của cha hắn nguy kịch, Công ty cũng xãy ra chuyện, hắn bất đắc dĩ mới có thể đi lựa chọn tôi". Phan Văn Đình vội vàng nói, khuôn mặt xinh đẹp có một chút thống khổ. Thật sự rất đáng tiếc.
Đường Tiểu Mễ không khỏi cười lạnh: "Cho nên cô lo lắng, lúc đầu hắn vì bảo vệ gia nghiệp nên lựa chọn cô, hiện tại, có thể bởi vì ng