Polaroid
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325114

Bình chọn: 9.00/10/511 lượt.

o nhả khói ra lỗ mũi, toàn bộ tích tụ trong lồng ngực, làm nàng ho khan.

Phan Văn Đình buồn cười vỗ vỗ sau lưng cho Đường Tiểu Mễ: "Không sao chứ"

Đường Tiểu Mễ ho đến có chút khó chịu: "Sẽ tốt thôi, nhưng nhả ra không được, tôi hút thuốc cũng không ít".

Phan Văn Đình đoạt lấy điếu thuốc cháy dỡ trong tay nàng, ném vào một thùng rác bên cạnh, cũng dập tắt thuốc lá của mình, khẽ cười nói: "Không hút nữa, sau này cũng không hút, cô cũng đừng hút nữa".

Lúc này Đường Tiểu Mễ mới chú ý tới cái bụng hơi gồ lên của cô, dở khóc dở cười, chỉ vào Phan Văn Đình nói: "Bao lâu rồi? Cô thật giỏi, trên người đầy mùi rượu, còn hút thuốc lá".

Sờ bụng một cái, không nhìn kỹ sẽ không biết được. trên mặt Phan Văn Đình hiện lên một nụ cười: "Ba tháng rồi, hôm nay là tiệc mừng, uống một chút, về sau không uống nữa".

Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, nhìn bụng Phan Văn Đình, thật lâu mới lộ ra nụ cười: "Chúc mừng cô".

"Thật ra thì tôi nên cám ơn cô". Phan Văn Đình nhìn Đường Tiểu Mễ, ánh mắt có chút mơ màng, "Tôi biết rõ, nếu cô không cứng rắn, hắn sẽ không buông tay".

Đường Tiểu Mễ đôi môi giật giật, không nói gì, Lâm Dương, đã sớm quên, nếu không, nàng sẽ không đứng ở chỗ này nhẹ nhàng nói chuyện với Phan Văn Đình.

"Hắn có một chiếc hòm giữ đồ, vẫn khóa, ai cũng không để cho đụng vào, có lần tôi mở trộm ra nhìn, thì ra là đều là một ít vật linh tinh, nhìn một cái cũng biết đều là thứ trước kia các người giữ lại". Phan Văn Đình mím môi, tiếp tục nói, "Mấy tháng trước, hắn nhất định phải ly hôn với tôi, tôi biết tôi không giữ được hắn, cho nên, Đường Tiểu Mễ, lần này cám ơn cô, là cô đã cắt đứt niệm tưởng của hắn".

Đường Tiểu Mễ cười cười, không biết nói cái gì cho phải. Buổi tối đó, Phó Thụy Dương hung tợn hỏi nàng: "Có phải bởi vì thằng nhóc Lâm Dương kia muốn ly hôn hay không?"

Nàng đột nhiên cảm thấy, giữa nàng và Lâm Dương, dường như chưa từng nói yêu nhau. Ai cũng không có nói chia tay, cứ như vậy càng ngày càng xa. Không phải nàng không nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn và không muốn xa rời, nhưng nàng không cách nào đáp lại, trong lòng của nàng đã có người khác, huống chi, nàng thật đối với chồng của người khác, không có hứng thú.

Lần thứ hai, nàng hẹn hắn ra ngoài, có lẽ rất tàn nhẫn, nàng nói: "Sư huynh, em đã buông tay, anh cũng nhất định nên buông tay, hôn nhân không phải trò đùa, không nên nói ly hôn".



Lâm Vĩ Ba đối với Đường Tiểu Mễ rất tốt, tốt đến nổi làm cho Đường Tiểu Mễ cảm thấy áy náy. Trong lòng của nàng vô cùng phiền não, một lần nữa nàng thầm nói, nàng và Phó Thụy Dương đã kết thúc, nhưng tâm tình của nàng vẫn dễ dàng vì hắn mà chi phối.

Bao nhiêu lần lúc nàng cô đơn, lúc khổ sở, lúc vui vẻ, tự nhiên nàng nghĩ tới, Phó Thụy Dương bây giờ đang ở đâu, hắn lại đang làm gì. Bao nhiêu lần lúc nàng một mình, nàng không nhịn được nhớ lại từng chút một, khi bọn họ chung sống, nàng nghĩ, nếu như làm lại một lần nữa, nàng còn có lựa chọn lẫn tránh hay không, nhưng kết quả là không có đáp án, nàng vô cùng sợ mình sẽ hối hận.

Nàng chấp nhận Lâm Vĩ Ba, nàng sẽ thử thương yêu hắn. Ở trên ngọn Everest, cách con đường gần nơi ấy, nàng hứa với ông nội, nàng sẽ làm đứa con gái trưởng thành của Đường gia thật tốt. Trước đây, mỗi ngày nàng tự nhắc nhở mình, người kia nàng thật sự đã không thể nắm bắt được.

Nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay đinh ốc trên cổ tay, dường như vĩnh viễn cũng không thể che đậy được cảm xúc lạnh lẽo, làm cho nàng rùng mình một cái. Vòng tay bao lấy cổ tay của nàng, giống như hắn bao phủ lòng của nàng, càng khó nắm bắt hơn.

Hắn tà tà cười một tiếng: "Cái này, chỉ có anh mới có thể mở ra".

Khi trở về phía sau đại viện, biết được Con mèo Singapore đã bị hắn mang đi, trong lòng của nàng máy động, điều này đại biểu cho cái gì? Nàng không biết.

Rõ ràng là đã chia tay, tại sao khi nhìn thấy hắn lần nữa, trái tim của nàng đập mạnh như vậy? Tại sao nhìn thấy Đỗ Thủy Tâm đứng bên cạnh hắn, trong lòng nàng dường như nổi lên ghen tuông?

Đường Tiểu Mễ không muốn thừa nhận, lại không muốn lừa dối mình. Nghĩ như vậy, Đường Tiểu Mễ lốc cốc chạy xuống lầu, Trương Vân đang ở trong thư phòng đọc sách.

"Bà nội, cháu muốn đi tìm Ông nội Phó".

Trương Vân mang kính lão thật to, xuyên qua tròng kính nhìn Đường Tiểu Mễ: "Thật quyết định rồi sao ?"

"Vâng". Đường Tiểu Mễ nặng nề gật đầu.

"Chuyện người tuổi trẻ, mặc kệ bà già ta đi. Cháu đi đi". Trương Vân cúi đầu, tiếp tục chăm chú nhìn quyển sách trong tay.

Thật ra thì đánh liều tìm đến người lớn cùng vai vế với ông nội nàng, Đường Tiểu Mễ đã mang sự quyết tâm. Nàng tự cam kết với chính mình, với ông nội, với Lâm Vĩ Ba, nàng muốn hạnh phúc, nàng phải quý trọng bản thân mình, nàng phải kiên cường, nàng không muốn những thứ xa vời, nàng không muốn thứ tình yêu hư ảo.

Nàng muốn là Đường Tiểu Mễ, chỉ là Đường Tiểu Mễ.

Đứng nơi khúc quanh hành lang trong đại sảnh, một người đàn ông mặc âu phục màu đen phía đối diện đi tới, nhìn Đường Tiểu Mễ khẽ nói: "Đường tiểu thư, thủ trưởng bảo cô chờ ở đây".

Đường Tiểu Mễ thân thiện mỉm cười, đối phương vẫn không nhúc nhí