Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325725

Bình chọn: 7.5.00/10/572 lượt.

phúc, ngọt ngào đến ngán cả người. Nàng không biết Phó Thụy Dương cũng sẽ đeo bám người như vậy, ăn cơm, uống nước, hắn đều ở một bên nhìn nàng, ra cửa nếu có người khác liếc nhìn nàng một cái, hắn cũng sẽ giận dỗi, cũng làm cho Đường Tiểu Mễ quên mất lúc bọn họ mới gặp nhau hai tròng mắt hắn lạnh băng, khi đó tình cảm rất giả dối, Đường Tiểu Mễ cười trộm.

"Buổi tối chúng ta ăn gì?" Phó Thụy Dương nhàm chán hỏi. Đường Tiểu Mễ tựa vào trên ghế dựa ăn trái vải do Phó Thụy Dương bóc vỏ, trong miệng hàm hồ nói: "Anh rất rỗi rãnh phải không? Cơm trưa vừa mới ăn xong".

Phó Thụy Dương rất kiên nhẫn bóc vỏ trái vải, thả vào mâm đựng trái cây trước mặt: "Nếu không chúng ta đi ngủ trưa?"

"Bệnh thần kinh". Đường Tiểu Mễ nhỏ giọng mắng, nàng ngủ một giấc đến trưa, vừa mới dậy, còn ngủ nữa? Xem nàng như người đẹp ngủ trong rừng sao.

"Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn tôm nhé?" Phó Thụy Dương cũng không tức giận, tiếp tục hỏi.

Nhắc tới cái này Đường Tiểu Mễ tức giận, trên người nàng xanh xanh, tím tím, ăn một bữa cơm còn muốn khách sạn phục vụ đưa tới chỗ, hắn hoàn toàn không biết xấu hổ? Đường Tiểu Mễ hận hận lắc đầu liên tục: "Không đi, không đi!"

Phó Thụy Dương chau chau mày, giọng nói có chút trầm thấp: "Không đi sao?" Cúi người đến gần, hung hăng chận lại hô hấp của nàng, nhốt cánh tay của nàng càng ngày càng chặt, có chút hài hước nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Đường Tiểu Mễ, "Có đi hay không? Hả?" Một chữ cuối cùng nồng nặc giọng mũi, tràn đầy dụ hoặc.

Đường Tiểu Mễ đầu óc bị choáng váng, sợ hắn ban ngày làm ra chuyện phóng đãng, gật đầu liên tục, miệng đáp hàm hồ: "Đi, đi, đi." Trong lòng hối hận, nàng không có việc gì lại đi trêu chọc con mèo âm hiểm này làm gì? Đúng thật là bị hắn áp chế gắt gao, sau khi hai người xảy ra quan hệ, hắn càng chọc ghẹo nàng, lúc nào thì mới có thể lật người làm chủ đây?

Phó Thụy Dương rõ ràng thấy Đường Tiểu Mễ mất hồn rất không hài lòng, mõm sói vừa mới buông ra thở hồng hộc, cô gái nào đó không hề còn sức để chống đỡ, khóe miệng dần dần cong lên dịu dàng nhưng trong mắt lóe lên một tia đau đớn. Hãy để cho thời gian ở chỗ này dừng lại đi, tin tức từ Thành phố N truyền đến rất không hay, Phó Thụy Dương không biết, không biết đến khi nào tất cả hạnh phúc sẽ tan vỡ, hắn càng thêm không cách nào tưởng tượng, về sau Đường Tiểu Mễ sẽ có phản ứng như thế nào, có thể sụp đổ hay không, có thể hận hắn hay không? Tại cửa hiệu Dior, Đường Tiểu Mễ mặc bộ lễ phục màu vàng nhạt lộ đôi vai, xoay vòng quanh, uốn éo nhìn mình trong kiếng, ánh đèn flash màu vàng xuyên qua thủy tinh, khúc xạ lên gò má không trang điểm của nàng, tạo thành màu hồng nhạt, ánh mắt e lệ, nổi bậc lên làn da trắng hồng, vô cùng mịn màn.

Phó Thụy Dương nghiêng người dựa vào ghế sa lon, từ góc độ này đúng lúc có thể nhìn thấy Đường Tiểu Mễ trong kính mặc bộ lễ phục lộ đôi vai ra bên ngoài rất xinh đẹp, Đường Tiểu Mễ cúi đầu kéo kéo váy, nhăn mũi nhìn Phó Thụy Dương nói: "Dường như quá dài, khó coi".

Vừa lắc đầu, vừa mím môi nén cười, Phó Thụy Dương định đứng lên đi tới sau lưng Đường Tiểu Mễ, vẻ mặt cố ý làm bộ không đồng ý, kéo cổ áo của nàng thật thấp. Đường Tiểu Mễ gỡ tay của hắn ra, hận hận lầm bầm một câu: "Sắc lang!"

Nghiêng đầu đi vào phòng thay quần áo, phía sau Phó Thụy Dương cười càng thêm không chút kiêng kỵ. Thật ra bộ y phục này Đường Tiểu Mễ mặc rất đẹp, màu vàng nhạt rất thích hợp với nàng, làn da trơn bóng, tươi sáng rạng rỡ, vòng eo thiết kế ôm vòng quanh đường cong của nàng rất đẹp, có lẽ duy nhất khiến Phó Thụy Dương bất mãn chính là cổ áo hơi thấp. Phúc lợi đó là thuộc về hắn, sao có thể để cho người khác no mắt? Có lúc đàn ông tham muốn giữ lấy vô cùng đáng sợ, sau đó chẳng qua bởi vì hắn vô cùng yêu cô gái này.

Cuối cùng Đường Tiểu Mễ vẫn không mặc bộ lễ phục thấp ngực đó mà là một cái áo sơ mi dài màu vàng chanh, phối hợp với váy bút chì màu đen, ông chủ cửa hiệu Dior gật đầu liên tục, nói với Phó Thụy Dương: "Phu nhân của ngài mặc y phục Dior trên người mới thật là Dior".

Phó Thụy Dương bị câu "Phu nhân của ngài" như mở cờ trong bụng, liếc chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch trên tay Đường Tiểu Mễ một cái, hài lòng khóe miệng cong lên, đúng vậy, nàng chính là vợ của hắn.

Nơi đi ăn tôm tỳ bà là một club tư nhân ở đảo Bali, phong cách rất cao, không nhận khách vãng lai, chỉ nhận khách đã đặt chỗ trước, dĩ nhiên giá tiền cũng rất thái quá. Lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ tới một nơi kỳ lạ này, quan sát bốn phía một chút, không nhịn được cười khanh khách: "Thì ra nơi này chính là chỗ ăn tôm tỳ bà à?"

"Như thế nào? Không tệ chứ?" Phó Thụy Dương vừa giúp nàng châm trà, vừa thuần thục gọi thức ăn, nơi này lúc trước hắn đi công tác đã từng tới, ấn tượng rất tốt, cho nên đặc biệt dẫn Đường Tiểu Mễ tới nếm thử một chút, phòng ốc độc lập, cũng không sợ người khác thèm thuồng bảo bối của hắn. Đường Tiểu Mễ mím môi cười: "Trước kia anh thường đến đây phải không?"

"Hả?" Phó Thụy Dương hỏi lại.

"Cũng không có việc gì, mở một gian phòng, hai người ăn cơm, mở chai PETRUS, nam nữ phối hợp, bàn luận cuộc sống, ngọn nến lãn


Polaroid