
ng chờ người ở trong phòng, người lại lén đi ra ngoài, lần này mợ Cả thật sự rất giận.”
Phi Vũ cười khanh khách, đong đưa hai mắt, “Lúc này mẫu thân không những không trách ta, còn phải thưởng cho ta. Ta đã suy nghĩ một chút muốn hỏi mẫu thân đòi những thứ đồ chơi như vậy.” Nàng như đang suy nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào một tiểu nha hoàn, “Ngươi đến chỗ Đại ca, nói huynh ấy hãy đến phòng mẫu thân, có chuyện quan trọng cần phải thương lượng.”
Không lâu sau, chuyện trong Tần phủ cũng vỡ lở, cửa phòng mợ Cả càng có nhiều người ra vào, những bước chân kia cũng nhanh đạp nát bậc cửa. ở đại sảnh nhà chính, người ngồi trên ghế gỗ lớn chính là mợ Cả đại tướng quân, cũng là mẹ ruột của Đại thiếu gia Tần Giác và muội muội tiểu yêu Tần Phi Vũ.
Giờ này mợ Cả bưng một chén trà kề lên miệng, nhẹ nhàng thổi, lá trà nhấp nhô trên mặt nước, sau đó hớp một ngụm. Đặt chén trà xuống, hỏi một chút: “Còn chưa tìm được Đại thiếu gia sao? Đã tìm qua những nơi Đại thiếu gia thường đến chưa?”
Đảo con mắt qua, thấy quản gia đang cúi đầu, cẩn thận trả lời là vẫn chưa tìm.
Lời vừa dứt, nghe thấy phịch một cái – chén trà trên đất vỡ vụn.
Phi Vũ trợn mắt nhìn bọn người làm, “Quán rượu Dương Liễu, còn có tiệm bánh ngọt, đừng quên Bách Hoa lâu. Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì nữa, mau đi tìm đi.”
Nghe nói như thế, mặt mợ Cả càng khó coi hơn.
Trong phủ ai ai cũng biết danh tiếng phong lưu của Tần Giác. Tần lão gia và mợ Cả cũng từng khuyên can quở trách qua. Nhưng ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’, thói hư tật xấu của Tần Giác không thể hoàn toàn thay đổi chỉ bằng mấy câu nói của hai người.
Mợ Cả thoáng hiện chút bức bối, “Vũ nhi, con nói số mệnh Mạnh tiểu thư tương khắc với phủ ta, lời này là thật sao? Chẳng lẽ con đang dối gạt mẫu thân sao?”
Phi Vũ trừng đôi mắt ti hí, miệng khẽ cong lên: “Theo như mẫu thân nói, nữ nhi nhanh nhẹn đến Mạnh phủ nghe lén, Mạnh Chu tỷ tỷ đang ưu sầu vì chuyện này, còn đang suy nghĩ phương pháp xin đạo nhân tới bói toán thay đổi vận mệnh.”
…
Lúc này Tần Kha vẫn đang đọc sách ở trong phòng, quản gia phái người tới bảo muốn mượn người làm của hắn qua đó, hỏi thăm mới biết là mợ Cả có việc gấp muốn tìm đại ca.
Cuộc tìm kiếm người lớn như vậy cũng là lần đầu tiên biết.
Sau khi hỏi thăm một vài câu, người làm liền kể hết mọi sự tình: mợ Cả nhận được tin, số mệnh trưởng nữ Mạnh phủ không hợp với Tần phủ, hôn sợ này sợ rằng không thực hiện được.
Tần Kha cười, hắn dám thề: chuyện này tuyệt đối không xuất hiện như mười lăm năm trước.
Chỉ là nàng và Tần phủ không hợp sao? Vậy cũng không được. Trưởng nữ Mạnh phủ chỉ không hợp với Đại công tử Tần phủ, nhưng tuyệt đối là một cặp trời sinh với Nhị công tử.
Tần Kha buông sách xuống, thay một bộ trường phục màu tím ngày đó từng mặc đến Mạnh phủ.
Lúc hắn ra khỏi phủ còn gặp được Thái phó trong phủ đang về cùng Tần lão gia. Nhìn qua thấy sắc mặt Tần lão gia cũng không tệ, nghĩ đến có lẽ chuyện với Thái phó cũng rất vừa lòng.
Tần lão gia nhìn thoáng qua Tần Kha một cái, bất mãn hiện lên trên mặt: “Sao, lại đi với những thư sinh nghèo nàn nói nhảm thi văn sao?”
Tần Kha nhìn xuống, gật đầu, cung kính trả lời.
Nhìn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn của hắn, Tần lão gia càng tức giận hơn, thầm hận: Lão phu nửa đời chiến đấu trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt, sao lại có thể sinh ra một đứa con vô dụng mềm yếu thế này?
Vì vậy cũng không nói nhiều với hắn thêm, đi thẳng vào trong nhà.
Tần Kha quay đầu nhìn lại, chữ to sơn vàng nổi bật trên biển, cách một con đường cũng có thể thấy được màu vàng óng ánh đấy.
Công phu chạm khắc này thật sự cũng không tồi.
Phố xá nơi thư viện Thang Sơn này rất phồn hoa, nhưng bên trong dường như rất yên tĩnh, phần lớn thư sinh phu tử đều đến đây uống trà đàm đạo thơ văn, có lúc còn nói đến triết học duy tâm, dân tộc ở khắp mọi vùng miền, nhưng chưa bao giờ liên quan đến triều chính. Đây cũng được coi như là một nơi cư ẩn khá tốt.
Tần Kha vừa mới đến thư viện Thang Sơn đã có một thư sinh quen tới chào hỏi.
ở một góc thư viện có một vị tên là Lục Phái, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo xám, dáng vẻ sảng khoái không thể kiềm chế. Vừa nghe đến tên tuổi Tần Kha, hắn vội vàng đứng dậy chào đón, kết quả là làm đổ nghiên mực, đến mức hắt cả lên y phục biến thành một bức ‘tranh sơn thủy phóng khoáng.”
Mọi người đều cười, có mấy vị vây xem cười nói: “Khó trách hôm nay Bạc Minh huynh không hăng hái lắm, thì ra là đang đợi Hoài Cẩn huynh.”
Lục Phái hất vạt áo, vừa ngẩng mặt lên, mặt có chút đỏ. Chỉ thấy hắn đến thẳng chỗ Tần Kha, khẽ mỉm cười nói: “Hoài Cẩn huynh, đã lâu không gặp!” chỉ cần cẩn thận nghe là có thể phát hiện câu nói này của hắn cực kỳ lớn.
Tần Kha nở nụ cười phối hợp, nhưng nụ cười cũng không phải tự nhiên lắm, tránh né ánh mắt.
Sau hành lang thư viện có một mái đình, bốn phía đều là ao nước màu xanh biếc, thật sự là một nơi thích hợp không bị nghe lén. Giờ này trong đình xuất hiện hai nam tử, chính là Lục Bạc Minh Lục Phái lúc nãy bị đùa giỡn và Tần Hoài Cẩn Tần Kha.
Lục Phái liếc mắt nhìn đám người đang rình mò ở cửa sổ b