
vợ chồng mới cưới hơn một tháng, sao mà có thể chịu được mấy ngày xa cách đây? Nhớ đến là bởi vì mình không có quản tốt cái miệng của bản thân nên mới khiến hai con uyên ương số khổ gặp phải nỗi khổ chia ly, nên Ngọc Ninh gật đầu đồng ý.
Đáng tiếc nàng ở trong cung đợi quá lâu, cũng muốn khá nhiều thứ. Rời Trắc điện đi trước, nàng quay đầu lại, nhìn Mạnh Chu hỏi "Chiếc khăn tay kia là ngươi cố ý để lại?"
Vẻ mặt Mạnh Chu bình tĩnh, khẽ mỉm cười: "Ta vào cánh cửa tương tư, mới biết tương tư khổ, nhớ đoạn kí ức tương tư, tương tư ngắn vô cùng.”
Nhìn bóng dáng Ngọc Ninh công chúa xoay người, đôi mắt đồng tình của nàng ta khiến Mạnh Chu thông suốt lần này có lẽ mình sẽ không thua. Nàng nghĩ Tần Kha nhất định đã biết chuyện gì rồi, hắn đưa y phục màu vàng đến, trong lòng hắn ẩn giấu ý tứ, rõ ràng là đang nhắc nhở chuyện gì.
Ngồi ở trong gian điện, cầm bút lông, nhìn vết mực dưới ngòi bút, Mạnh Chu thật sự đã "Vào cánh cửa tương tư" rồi, chỉ mấy ngày không nhìn thấy hắn, hắn có khoẻ không?
Cuối thu, trời đột nhiên nổi mưa. Đỗ Hành cầm dù từ bên ngoài đi vào giữa cung. Nàng ta nhìn Hoàng Hậu nương nương đứng ở cửa sổ, mưa bụi bắn vào người không chút nào lưu tình. Nàng ta bước lên phía trước đóng cửa sổ, khẽ nói: "Nương nương, sao lại đứng ở trong mưa vậy? Cẩn thận kẻo bị phong hàn." Nói rồi kêu cung nữ đem khăn tới, sau đó lại phân phó hạ nhân chuẩn bị trà gừng.
Hoàng Hậu nhìn nàng ta một cái, nụ cười rất hờ hững: "Bổn cung chính là muốn thử xem ngày đó Hoàng thượng làm sao đứng được ở trong mưa, nhưng đứng một lúc lâu liền cảm thấy... thực sự rất lạnh." Bỗng nhiên con mắt bà bắt đầu sáng quắc lên, nhìn về phía cửa giống như đang nhìn người nào đó: "Đỗ Hành, ngươi nói xem, vị ở lãnh cung kia rốt cuộc có gì tốt, vì sao có người đối với nàng ta nhớ mãi không quên!"
Đỗ Hành than tiếc, Chu Uyển Nghi ở lãnh cũng đã nhiều năm như vậy, hậu cung đều cho rằng Hoàng thượng đã quên mất nàng ta nhưng không ngờ lần này vì nàng ta bị bệnh nặng, Hoàng thượng lại đứng cả đêm ở bên ngoài lãnh cung, còn bị phong hàn. Bộ dạng lưu luyến si mê như vậy thực sự khiến cho người ta trở tay không kịp. Mặc dù năm đó Chu đại nhân tham ô khoản tiền lớn làm liên lụy chín họ, Hoàng thượng cũng bị khắp nơi gây áp lực nhưng lại chỉ đày nàng ta vào lãnh cung, hôm nay lại lần nữa đi vào lãnh cung, khó bảo đảm sẽ không để cho nàng ta trở lại vị trí cũ.
Hoàng Hậu cầm lấy chiếc khăn trên tay Đỗ Hành, trầm giọng nói: "Đi mời Ngũ hoàng tử đến đây, còn nữa, tìm một tên thái giám mới dẫn Mạnh Chu đi vào lãnh cung, bọn họ là người nhà họ Chu còn sót lại, hai người cũng nên gặp mặt nhau."
.......
Vừa chép xong một quyển kinh văn, Mạnh Chu đặt bút xuống xoa xoa cổ tay, đã nhiều ngày nay viết cả ngày lẫn đêm, nàng còn lo lắng chưa viết xong mình đã ngã quỵ trước.
Lúc này bên ngoài có tiếng thái giám nói: "Phu nhân, nô tài là Tiểu Giáp Tử ở phòng kính sự, bên trên ban thưởng xuống."
Mấy ngày nay vẫn liên tục có thưởng ban đến, phần lớn là giấy và bút mực, đoán chừng là giục nàng mau viết xong. Nàng kêu người mở cửa mời công công kia đi vào.
Cửa điện vừa mở ra Mạnh Chu liền ngửi thấy một mùi hương, mùi này nàng rất quen thuộc... là mê hương! Cùng mùi ngày trước ở trên người Bích Đào không khác nhau lắm. Quả nhiên ngay lập tức cung nữ thái giám trong cung điện ngã xuống, trong lòng nàng kinh hãi, nín hơi giả bộ té ở trên bàn.
Tên tiểu thái giám kia chọc mấy cái trên người nàng, thấy nàng không nhúc nhích lúc này mới yên tâm khiêng nàng đi ra cửa. Mạnh Chu vội vàng lén lút khép răng lại, để cho mình thả lỏng không cử động. Nàng muốn xem là người phương nào lớn mật như vậy, lớn mật đến nỗi có thể vượt qua hàng thị vệ Hoàng Hậu sắp đặt ở bên ngoài điện của nàng, có thể chuốc mê cung nữ và hạ nhân bên trong điện, có thể thẳng đường mang mình ra ngoài.
Người phương nào mà có khả năng như vậy? Nếu nói tất cả chỉ do một tiểu thái giám làm thì Mạnh Chu tuyệt đối không tin.
Có thể mang người rời khỏi Hoàng Hậu trừ khi là... Hoàng Hậu!
Nhìn tiểu thái giám quen cửa quen nẻo né thị vệ, vòng tới vòng lui ở bên trong hòn giả sơn, lúc sắp rời khỏi hòn giả sơn, tiểu thái giám dừng bước chân, nhìn xung quanh một cái, thấy rõ không có ai mới dám ra khỏi. Ở đây cách lãnh cung một đoạn nữa, lúc này sẽ không có thị vệ đi qua nơi này.
Sau đó hắn nhanh bước tiến về phía lãnh cung, bỗng nhiên có một đội thị vệ mặc trang phục màu vàng từ phía bên phải đi tới, tiểu thái giám hốt hoảng muốn trốn đi nhưng lại nghe thấy giọng nói chói tai phát ra từ nữ nhân ở trên vai: "Người đâu, có thích khách!" Giọng nói của nàng tới quá đột ngột lại còn quá lớn, dù tiểu thái giám có muốn che giấu cũng không được. Hắn nhanh chân muốn chạy, đáng tiếc giọng nói đã hấp dẫn thị vệ tới đây...
Thái giám bỏ lại người trên vai, định chạy trốn vào trong hòn giả sơn. Nhưng còn chưa bước được chận của hắn lại không thể nhúc nhích. Cúi đầu nhìn… hóa ra là nữ nhân ngã ở trên mặt đất đang liều chết ôm lấy chân của mình.
Thấy thị vệ đã chạy tới, thái giám hung ác giơ chân đạp lên đầu nữ nhân đan