
Khó khăn lắm mới tránh thoát được một kiếp, Mạnh Chu đi đứng có chút yếu đuối. Nếu Hoàng Hậu lại tiếp tục truy cứu, chỉ sợ bản thân cũng không thể ứng phó được nữa. Aiz, mỗi nữ nhân trong thâm cung đều là những người xuất sắc trong số tất cả những nữ nhân, miệng lưỡi có thể giết người mà không thấy máu, mà Hoàng Hậu lại càng là vua ở trong đó. Một câu nhẹ nhàng bâng quơ cũng có thể làm cho người ta rét run.
Dưới nách Mạnh Chu đã sớm ướt đẫm, áo lót lành lạnh ma xát vào da thịt, càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Giờ phút này nàng cực hận trực giác của chính mình: quả nhiên đây là một trận Hồng Môn Yến* khó đối phó .
*Hồng Môn Yến: Trận đánh thời Hán – thời Lưu Bị, chi tiết liên hệ bác gúc gờ. com
Thảm Ba Tư dưới chân có hoa văn hình mèo, móng vuốt của con mèo ở ngay dưới chân của Mạnh Chu, móng vuốt sắc bén dường như là một đao hướng lên trên cắt chân nàng. Nàng đành phải thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bên cạnh đã thấy vẻ mặt Vạn Tuệ Như hiện lên ý cười rất đắc ý.
May mà Ngọc Ninh công chúa ngắt lời, kể một câu chuyện cười khiến Hoàng Hậu bật cười, không khí xem như trở lại bình thường.
Vạn Tuệ Như cũng không chịu yếu thế, nàng moi ruột gan muốn kể chuyện cười, rốt cục nghĩ tới một chuyện. Tức thì lên tiếng nói: "Tuệ Như có một câu chuyện cười, hy vọng mọi người có thể được cười thoải mái."
Được sự chấp thuận của Hoàng Hậu, nàng ta mới tiến lên một bước, nói: "Có một vị nam tử là tính tình chậm chạp, mùa đông cùng người khác cùng vây quanh đống lửa sưởi ấm, nhìn đến vạt áo của một người bị lửa cháy, đã nói: ‘ta nhìn thấy một việc thật lâu rồi, muốn nói, nhưng là sợ người tính tình gấp gáp; không nói, lại lo lắng người tổn thất quá nhiều. Rốt cục là ta nói hay là không nói thì tốt hơn? ’ người kia hỏi hắn chuyện gì. Người có tính chậm chạp nói: ‘ áo ngươi bốc cháy. ’ người nọ vội vàng cởi bỏ quần áo, dập tắt lửa, giận dữ mắng mỏ người tính chậm chạp vì sao không nói sớm. Lại nghe người có tính chậm chạp sâu xa thở dài một cái: ‘ ta nói người tính nôn nóng, quả nhiên đúng như vậy. ’, hô hô...."
Ngọc Ninh công chúa miễn cưỡng nở nụ cười một tiếng: "Truyện cười này nghe khá nhạt nhẽo."
Vạn Tuệ Như ngượng ngùng cười.
Hoàng Hậu nghiêng người dựa vào ghế hiểu ý cười: "Trái lại bản cung nghe có chút xúc động, truyện cười này kì diệu làm cho người ta tỉnh táo, chính người có tính chậm chạp như vậy, phạm vào sai lại vẫn không biết chính mình sai ở chỗ, ngược lại người kì dị tính tình quá nôn nóng. Mạnh thị, ngươi cảm thấy như thế nào thì được?"
Xem ra Hoàng Hậu nương nương không tính toán buông tha cho mình, trong lòng Mạnh Chu kêu gào, đánh thập nhị vạn phần tinh thần, trả lời nói: "Hoàng Hậu nương nương quả nhiên kiến thức cao minh, Mạnh thị được chỉ dạy rồi."
Hoàng Hậu đánh mạnh vào lộng che phát ra tiếng nóng nảy, một hồi lâu mới cười rộ lên: "Gần đây bản cung cũng có nghe được một truyện cười, nói là một vị phu nhân thi múa cùng vũ cơ, kết quả chẳng phân biệt được cao thấp, không biết các ngươi có nghe thấy việc này?"
Hoàng Hậu múa may bỡn cợt, chính là ý này.
Mạnh Chu bất đắc dĩ, lần thứ hai quỳ xuống đất, nói: "Mạnh thị xấu hổ, mấy ngày trước đây cũng làm chuyện tình giống như vị phu nhân trong truyện cười. Tuy nhiên mọi việc đều có nguyên nhân, chẳng qua là Mạnh Chu xử lý có phần không thỏa đáng. Mạnh thị lo sợ...."
Nhận tội mà còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng quát: "Đâu chỉ là có chút không thỏa đáng, đúng là đã quên mất bổn phận của tiểu thư khuê các. Đường đường là phu nhân làm sao có thể chấp nhặt với vũ cơ, nếu như không có chút độ lượng nào, ngày sau dùng cái gì để làm gương cho thị thiếp?"
Ngọc Ninh thấy tình huống bất thường, vội vàng lên tiếng xoa dịu nói: "Mẫu hậu, không biết người nghe được tình hình ngày đó như thế nào. Theo nhi thần biết, không phải là nhị thiếu phu nhân thi múa cùng với vũ cơ, mà là hành động múa để ăn mừng.....Chính là nữ kiệt, khí phách đáng quý."
"Làm càn!" Mắt phượng của Hoàng Hậu liếc qua, bất ngờ nảy sinh lãnh ý, "Nói như thế, ngày sau người người đều có thể noi theo? Vậy nữ tử cùng vũ cơ thanh lâu có gì khác biệt?" giọng Hoàng Hậu trầm bổng, người nghe liên tục đổ mồ hôi lạnh, quả thực không có khả năng đáp lại.
Trong lòng Ngọc Ninh biết tình thế trước mắt không thể nói thêm điều gì , cũng chỉ ngồi yên lặng ở một bên, nghe mẫu hậu nói phải trừng phạt Mạnh Chu như thế nào. Chỉ là nàng có chút nghi hoặc, mới vừa nói với mẫu thân về việc này, không phải người còn khen thưởng Mạnh Chu thông minh cơ trí, là nữ tử con nhà gia giáo xuất chúng khó gặp sao? Thế nào, tại sao bỗng nhiên lại bắt đầu lạnh lùng trách cứ?
Mạnh Chu quỳ rạp xuống đất, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, mới vừa rồi không biết Hoàng Hậu có mục đích gì, tâm bị treo lên, khó chịu hết sức. Hiện giờ hiểu rõ Hoàng Hậu giận vì sao thì không sợ nữa.
Vạn Tuệ Như vừa thấy tình hình này cũng bị hoảng sợ, lúc trước nàng ta cũng bởi vì Mạnh Chu lấy được lòng không ít phu nhân danh tiếng mà bực bội, hiện giờ lại cười không nổi: Mạnh Chu đây là thông minh bị thông minh hạ