
Cố Tịch thấy anh đang chăm chú vào máy tính, không chớp mắt, bèn
vội vàng lướt qua. Khi đứng trong phòng lấy nước, cô nghĩ xem có cần pha một ly trà cho anh hay không, về sau nghĩ mình thôi đừng quá nhiều
chuyện, hoàn thành cho nhanh rồi biến là hay nhất.
Cố Tịch bê đồ
về văn phòng, tiếp tục vùi đầu làm việc. Miệt mài không biết đến mấy
giờ, cuối cùng cũng sắp xong, cứ nghĩ rằng sắp được giải thoát thì càng
hào hứng hơn.
“Sao còn chưa về?”, bỗng một giọng trầm trầm vang lên ở cửa.
Cố Tịch ngẩng lên, Vi Đào vai khoác ba lô đứng ở cửa, cửa phòng sau lưng anh đã đóng, đèn đã tắt.
Cố Tịch đứng lên đáp, “Phó tổng Vi, tôi sắp xong rồi, sẽ gửi cho anh ngay”.
Vi Đào hơi cau mày, “Cái gì?”, vẻ mặt rất nghi hoặc.
Cố Tịch nhìn vẻ mặt như mất trí nhớ của anh, cuống lên, “Anh chẳng đã nói cần số liệu ba năm nay của nước uống A hay sao ạ?”.
Vi Đào nghe xong như tỉnh ra, gật gù, “Hóa ra là cái đó, ngày mai đưa tôi
cũng được”, nói xong liền quay đi. Cố Tịch trừng mắt theo bóng anh, một
cơn ấm ức thoát ra khỏi lổng ngực, tức đến khàn giọng, buột miệng chửi,
tức giận cực độ. Phải nói sớm chứ, nếu không gấp thì tại sao lúc nói lại tỏ ra nghiêm túc như vậy, hại cô tưởng cần gấp, tiết kiệm luôn thời
gian đi vệ sinh, chỉ để làm xong trước khi anh về. Cố Tịch càng nghĩ
càng giận, rủa thầm trong bụng trăm nghìn lần.
Vi Đào đi vài bước rồi quay đầu, Cố Tịch khựng lại, biểu cảm khủng bố trên mặt chưa thu
lại kịp, cô ngoạc miệng ra cười giả lả, tôi đang cười, tôi đang cười mà. Cô vừa ấm ức vừa thôi miên anh.
“Cười gì thế?” Vi Đào đúng là như bị thôi miên, nhìn vẻ mặt kỳ quặc của cô, lại nhíu mày.
Cố Tịch nuốt nước bọt, “Thật tốt quá, không làm đình trệ công việc của Phó tổng Vi, tôi còn lo mình làm chậm quá”. Khỉ gió! Cô… cô là quần chúng
lao khổ đáng thương bị bóc lột triệt để.
Khóe môi Vi Đào động
đậy, “Muộn rồi, về sớm đi, một cô gái về khuya không an toàn đâu”. Cố
Tịch thấy lòng ấm áp, thật sự anh không đến nỗi vô tình, ánh mắt cũng
dịu lại. Nhưng câu tiếp theo của anh lại làm cô hụt hẫng, “Nhưng, tăng
ca thì thường là hiệu suất có vấn đề”, nói xong thong thả bỏ đi.
Cố Tịch đứng dậy, trừng mắt dõi theo anh biến mất ở đầu hành lang. Cuối
cùng cô không thể kiềm chế cơn tức giận đấm mạnh xuống bàn, “Quá đê
tiện, thật quá đê tiện!”.
Người này có âm mưu, có mục đích gây
phiền toái cho cô, rõ ràng rất bực bội khi bị người ta nói là kẻ xui
xẻo, bực bội vì người ta nói anh có gian tình với cô, bực bội vì bị
người ta chụp ảnh, có khả năng càng bực bội thì lại càng không để lộ ra
mặt. Đúng, người này rõ ràng là bực bội nhưng lại giả vờ thản nhiên, lại còn nghiêm túc bảo mình thống kê số liệu, thật quá đáng!
Anh bực thì anh nói, tôi cũng bực đây, ai thèm bị người ta nói chung với anh,
cô cũng là kẻ bị hại mà. Cố Tịch căm phẫn ngồi xuống, càng nghĩ càng
tức, nhưng thấy bản báo cáo sắp hoàn thành, cuối cùng cô vẫn làm nốt.
Thôi, đụng phải một gã nhỏ mọn, không được so đo với anh ta, nếu không
mày cũng là kẻ nhỏ mọn không kém. Dù sao làm sớm thì tốt, ngày mai đỡ bị anh ta kiếm chuyện.
Cố Tịch lại bỏ ra mười phút làm xong, chăm
chú xem lại một lượt, sau khi điền nốt thời gian làm và người lập bảng,
mới gửi vào email của Vi Đào. Công ty yêu cầu rất nghiêm đối với bảng
biểu, bảng biểu mắc lỗi không có thời gian lập và người lập, sẽ bị kiểm
tra rất dữ dội.
Tốt rồi, Cố Tịch tắt máy tính, xách túi tắt đèn rồi rời khỏi công ty.
Nhìn công ty chẳng còn ai, cô cười tự giễu, biết sớm thì thà bị anh lên lớp
một bài còn hơn, dù sao trong mắt anh, cò cũng chẳng còn hình tượng gì
nữa. Làm xong rồi, thoải mái rồi, bỗng cảm giác đói khát lại dâng lên.
Cố Tịch ra khỏi tòa nhà công ty, thấy bên đường đèn đóm đã sáng rực thì
nắm chặt túi, hít thở một hơi, đi qua đường để đến bến xe buýt.
Cố Tịch đeo tai nghe, đi trên vệ đường, mong dùng âm nhạc để xua tan nỗi
bực dọc trong người. Bỗng sau lưng vẳng đến tiếng còi xe, cô tưởng mình
chặn đường nên đi nhích vào trong. Nhưng tiếng còi vẫn kiên trì đuổi
theo, Cố Tịch quay sang trừng mắt, người gì đáng ghét thế, không biết
trong thành phố thì không được bấm còi ầm ĩ hay sao? Coi chừng phạt tiền bây giờ!
Nhưng khi cô nhìn rõ thì ngớ người. Sao anh còn chưa đi?
Vi Đào ngồi trong xe vẫy tay với cô, Cố Tịch nhìn quanh quất, anh đang gọi cô? Cố Tịch thấy anh gật đầu thì lúng túng bước lại, đứng bên xe hỏi,
“Phó tổng Vi, còn việc gì nữa ạ?”. Trong giọng điệu có vẻ oán trách, tuy không thể mắng anh đê tiện nhưng phải xả giận chứ.
“Nhà ở đâu, hay tôi đưa cô về một đoạn.” Vi Đào nói như thể chỉ đang khen thời tiết hôm nay khá đẹp, nhẹ bẫng, thản nhiên.
Cố Tịch lại trợn mắt nhìn, anh mà tốt bụng thế sao? Hừ, chắc không phải
muốn nhân cơ hội chơi xỏ cô chứ. Cố Tịch lắc đầu, “Không cần đâu”.
Vi Đào thầm tức tối, “Bến xe ở đâu? Đưa đến đó cũng được”.
Cố Tịch lại lắc đầu lia lịa, “Thật sự không cần mà, rất gần”. Thực ra vẫn
phải đi mười phút nữa, nhưng cô nghĩ tới đó thì càng an toàn.
Phía sau đã có người bấm còi thúc giục, Vi Đào tỏ ra hơi bực bội, “Lên xe”.
Cố Tịch