Disneyland 1972 Love the old s
Xấu Phi

Xấu Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321782

Bình chọn: 7.00/10/178 lượt.

ông có tiến bộ này còn có nàng, một linh hồn của người hiện đại trưởng thành trú ngụ, nếu không

dựa vào cửa hàng bán vải làm ăn ế ẩm của Lý gia, làm sao có thể chịu nổi nàng suốt ngày mở miệng ăn cơm chứ?

Con người nàng mặc dù không có kiến thức và tài năng hơn người để có thể

diễu võ dương oai, nhưng ít nhất nàng vẫn biết từ trước tới nay có một

sự thật không bao giờ thay đổi . . . . . . . . . . . . Tiền của nữ nhân

là dễ kiếm nhất! Nữ nhân thích nhất là cái gì? Đương nhiên là thích xinh đẹp rồi!

Lý Mạt Nhi nàng mặc dù sách đọc không nhiều, nhưng tạp chí TV cũng đã thấy không ít, hơn nữa nàng lại đặc biệt hứng thú với những thứ mỹ phẩm

trang sức phối đồ này nọ, đương nhiên cũng học được vô cùng nhiều, lần

đó lúc nàng đang nằm sấp nghịch móng tay còn không phải là bị đèn flash

nhanh chóng quay lại không ngừng sao, nhiều lần còn bị mấy bậc thầy thời thượng ra sức khen ngợi nữa! Điều này chứng tỏ nàng rất có thiên phú ở

phương diện này.

Cho nên linh quang vừa hiện, nàng lập tức khởi động bộ não buôn bán. Thật

ra thì cũng không có gì, chỉ là giúp nữ nhân trang điểm mà thôi! Nghe

qua thì rất bình thường, cho nên nàng mới thay bằng từ " Phối đồ ",

người nơi này nghe qua nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ mới mẻ, nàng phải

tốn công tốn sức mời người dùng nước sơn màu đỏ viết từ đó lên vải

trắng, treo ở cửa lớn của tiệm vải để thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc mới bắt đầu đương nhiên là không có ai thèm ngó tới nàng, nhưng mà từ

lúc nàng hóa trang thành công cho vật thí nghiệm đầu tiên. . . . . .

cũng chính là con gái thứ hai của đại nương ở quán thịt heo đã hơn hai

mươi tuổi mà vẫn chưa có người tới nói chuyện làm mai, thế mà sau khi

nàng dày công hóa trang, nàng ấy vừa ra đường đã mê hoặc được con trai

trưởng của quán rượu lớn nhất thành Thiên Kinh, bây giờ nàng ấy cũng đã

là đại thiếu phu nhân trà rót tận tay cơm dâng tận miệng rồi đó!

Cứ như vậy, danh hiệu của nàng liền vang dội khắp thành Thiên Kinh, chỉ

cần trong nhà có con gái mới lớn, thì không tránh được phải trông cậy

vào nàng giúp "Cải tạo" một tay, đương nhiên là phải tới tiệm vải mua

vải thì mới mời được nàng, việc buôn bán của tiệm vải Lý gia nhờ vậy

liền một bước lên trời, lập tức cản trở con đường tiền tài của những

tiệm vải khác trong thành, một nhà ba người cũng bắt đầu trải qua những

ngày tháng thỏa mái như cá gặp nước.

Nhưng mà thuận lợi đến mức được mời vào Hoàng Cung thì thật là ngoài ý muốn,

nàng căn bản không muốn dính dáng gì tới hoàng thân quốc thích cả. Ở

hiện đại đã xem qua nhiều bộ phim cung đấu, nàng sao có thể không sợ vào cung rồi sẽ trở thành mục tiêu của các mỹ nhân trong hậu cung chứ?

Không nghĩ tới, mấy vị Mỹ Nhân kia lại rất dễ chung sống, tuổi lại nhỏ,

lớn nhất cũng không đến hai mươi tuổi. Họ đều là bị những thân thích có

lòng tham không đáy đưa vào cung làm lễ vật, Hoàng Thượng không cưng

chiều họ, thì họ cũng ung dung tự tại vui vẻ sống trong Hậu cung.

Chỉ có điều sau khi trải qua quá trình khéo léo cải tạo của nàng, được

Hoàng Thượng cưng chiều cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi!

"Aiz, đến lúc đó những tiểu tỷ muội ngây thơ kia chắc cũng không tránh được

việc bắt đầu tranh giành tình nhân rồi? Xem ra ta vẫn nên chạy khỏi nơi

này sớm một chút." Nàng tự lẩm bẩm, hoa cúc trên tay đã sớm bị nàng tàn

phá không còn hình dáng một bông hoa nữa rồi.

Nàng tiện tay ném qua một bên, đầu tiên là phủi phủi vạt áo, sau đó là sờ sờ cái bụng vẫn còn đang kêu, quyết định đi Ngự Thiện Phòng tìm một chút

đồ ăn.

Người khác thì nàng không biết, nhưng mà Lý Mạt Nhi nàng dựa vào kỹ thuật gia truyền, ngay cả bọn nha hoàn giúp việc trong Ngự Thiện Phòng cũng phải

tranh nhau nịnh bợ nàng đấy! Điều khiến cho người ta hài lòng chính là,

Ngự Thiện Phòng trong cung có thể sánh với cửa hàng tiện lợi cả năm

không nghỉ ngơi nha! Giúp cho nàng bất cứ lúc nào muốn ăn thơm uống cay ( nguyên văn là: cật hương hát lạt ) cũng không thành vấn đề, vừa vặn đối phó được với cái thân thể tham ăn này của nàng.

"Đói chết mất!" Nàng vừa duỗi một chân ra thì liền thu hồi lại ngay lập tức, đúng lúc nàng vừa muốn chạm xuống mặt đất, thì phát hiện mình bị một

cái bóng đen che phủ.

Nàng hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt nghi hoặc vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen bén nhọn.

Chủ nhân của con ngươi đen láy kia lập tức sửng sốt, vẻ mặt từ kinh ngạc

chuyển sang chán ghét, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nguyên nhân

là vì khuôn mặt xấu xí này của nàng, nếu đổi lại là bình thường, thì Lý

Mạt Nhi đã sớm bất chấp tất cả mắng một trận đến khi gió bão thổi bay

tất cả luôn rồi, nhưng mà lúc này nàng bị kinh sợ cũng không hề ít hơn

so với đối phương!

Này, gương mặt này. . . . . . ? !

Lý Mạt Nhi trợn mắt há to miệng, nàng chỉ cảm thấy chóp mũi của mình ê ẩm, hốc mắt hơi nóng một chút, sau đó không chút nghĩ ngợi liền giơ một đầu ngón tay lên chỉ vào chóp mũi của đối phương hét lớn.

"Ngươi?"

Sắc mặt của người mới tới lúc đầu là chuyển từ kinh ngạc tới khó hiểu, sau

đó là hiện lên một tia bất mãn, cuối cùng lại cất bước tiến lên.