
tôi điên rồi?”
Nghênh Hạ vừa
nói xong, hiện trường lập tức lâm vào một loại không khí không có lời nào để
nói. Các cô đều hiểu được, nếu thật hướng cảnh sát nói như vậy, nhất định sẽ bị
cho rằng mắc bệnh thần kinh.
Loại cảm
giác này giống như là câm điếc ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà nói không nên lời.
“Mẹ - ý kiến
như thế nào?”
Ánh mắt của
con gái đều chuyển hướng Quan mẹ đang nằm trên ghế quý phi uống trà hoa hưởng
thụ, còn thấy bà thỏa mãn thở dài một hơi, bộ dáng một chút cũng không có lo lắng,
làm hại ba người làm con các cô cũng nhịn không được lắc đầu thở dài.
Rõ ràng sự
tình chính là mẹ gây ra, vậy mà mẹ còn tiêu diêu tự tại hơn những người khác. Nếu
bà không phải là mẹ của mình, các cô đã sớm đem bà đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt
quan hệ.
Bất quá các
cô là sợ bị thiên lôi đánh xuống, cho nên vẫn là để cho bà ở nhà làm quý phu
nhân.
“Các con
gái a! Kỳ thật có cái gì phải lo lắng? Liền cứ đối chiếu như trước mà làm a!”
Quan mẹ đã tỉnh táo lại, thoải mái nói “Ba các con thật là một thiên tài không
phải sao? Nếu không phải trời cao đố kỵ anh tài, mẹ tin tưởng ba các con nhất định
sẽ đem cái máy thời gi¬an chỉ biết hút đồ trở về kia thay đổi rất tốt, càng
hoàn mỹ, trở thành một cái máy thời gi¬an có thể chân chính dẫn người Vượt Qua
Thời Không. . .”
Vừa nghe đến
mẹ lại đang ca ngợi người đàn ông của mình, cha của các cô, mọi người cơ hồ đều
muốn nghe đến cả chai lỗ tai ra rồi, nhưng vẫn là nhất định phải nhẫn nại, bởi
vì ai bảo bà là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này của các cô.
“Mẹ, bọn họ
là người nha! Cũng không phải đồ cổ không quan trọng lúc trước.” Nghênh Thu cảm
giác mình sắp bị mẹ đánh bại.
“Huống chi
đồ cổ còn có thể bán lấy tiền, ba người bọn họ là pho tượng lớn như vậy, muốn
thỉnh đến trong miếu cung phụng sao?” Nghênh Hạ thật đúng là có cỗ xúc động
tính làm như vậy.
“Nhà chúng
ta lớn như vậy, phòng trống cũng nhiều, con phải biết rằng ở phong thuỷ học đã
nói, phòng trống quá nhiều đối một căn nhà mà nói thật ra rất không tốt. Hơn nữa
nhiều người thêm náo nhiệt a!” Quan mẹ càng nói càng cảm thấy không sai, nếu
trong phòng đều có người ở, tuyệt đối là nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí .
. . Ách! Hình dung như vậy giống như không đúng. . .
Bất kể, dù
sao náo nhiệt là được rồi.
“Mẹ, người
đồng ý muốn cho bọn họ lưu lại?” Nghênh Thu hỏi.
“Bằng không
thì sao? Đuổi đi ra ngoài? Bọn họ là người cổ đại đó! Bước ra cửa nhà chúng ta
một bước, bọn họ không phải sẽ bị hù chết sao? Phim truyền hình không phải đều
diễn, người cổ đại thực bảo thủ lại rất sợ chết, sự tình gì đều ngạc nhiên. Nếu
nhìn đến xe chạy tới chạy lui đầy đường, máy bay bay ngang bay dọc, nhất định sẽ
té xỉu .”
Quan mẹ nói
đến cao hứng phấn chấn, nhưng ba con gái Quan gia thực cao hứng không nổi.
Trong nhà
xuất hiện ba người cổ đại tuyệt đối không thể bị người ngoài biết.
Thứ nhất là
bởi vì hiện tại truyền thông sẽ giống như ong mật ngửi được phấn hoa liền theo
đuổi không bỏ, các cô mới không muốn bị lên ti vi.
Thứ hai là
bởi vì máy thời gi¬an cha để lại là một phát minh vĩ đại. Tuy rằng trước mắt nó
đều chỉ tới cổ đại hút một ít kỳ quái gì đó trở về, còn không có thành công dẫn
người trở về cổ đại, nhưng các cô cũng chưa muốn trải qua loại sự tình "vĩ
đại" như vậy a.
Thứ ba là
ba người này là cổ nhân, khó bảo toàn sẽ không bị chộp tới nhốt tại bảo tàng
triển lãm, không có nhà, không có ai biết, bọn họ cũng đã thực đáng thương, lại
còn phải như gấu mèo bị người đến chỉ chỉ trỏ trỏ, quả tàn nhẫn rồi.
“Uh. . . Dù
sao cũng là máy thời gi¬an của cha cưỡng bách bắt người mang đến, chị nghĩ,
chúng ta nên có trách nhiệm chiếu cố bọn họ thật tốt thẳng đến lúc bọn họ có thể
trở về chứ?” Tuy rằng Nghênh Xuân cảm thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện ba người
đàn ông rất không quen, nhưng giáo sư có nói, ta không giết người, người lại vì
ta mà chết. . . Ách! Tuy rằng dùng từ có chút chẳng ra cái gì cả, nhưng là ý tứ
giống nhau!
“Được rồi,
được rồi!” Nghênh Hạ đột nhiên nhảy dựng lên lớn tiếng tuyên bố “Liền tạm thời
để cho bọn họ ở lại, chúng ta cũng không muốn làm cho những người xương cốt đã
sớm muốn đánh trống, nói người Quan gia chúng ta không chịu trách nhiệm.”
“Đúng vậy!”
Nghênh Thu cũng gật gật đầu, nhảy dựng lên cùng Nghênh Hạ, đứng ở trên cùng trận
tuyến.
Nghênh Xuân
ngẩng đầu nhìn hai vị phá hoại dẫm nát quần áo cô vừa gấp gọn, dở khóc dở cười
“Tốt! Không nghĩ tới ba chị em chúng ta còn có thể luân lạc tới một ngày nuôi
tiểu bạch kiểm a!”
“Không phải
tiểu bạch kiểm, em nghe nói người xưa có vẻ ngốc, cho nên chúng ta là vừa vặn
nuôi nhiều ba cái nam nô thôi!” Nghênh Hạ vẫn đều mơ tưởng nếm thử một chút
khoái cảm từ nam nô.
“Em không
phải đã nô lệ nam đồng sự ở công ty từ lâu rồi sao?” Nghênh Xuân vỗ vỗ Nghênh Hạ,
muốn em gái dời chân, để cho cô đem quần áo "trải qua tai nạn” an ổn thả
vào trong tủ treo “Uh! Công việc hôm nay thế là xong.”
“Chị cả cực
khổ.” Nghênh Hạ chạy tới ôm lấy chị gái của mình, ngửi hương vị ấm áp trên người