Polly po-cket
Vương Gia Giá Lâm

Vương Gia Giá Lâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323451

Bình chọn: 9.5.00/10/345 lượt.

cái nữa.”

“Bổn vương

nào có chỉ mặc một cái? Những người khác bổn vương không biết, nhưng bổn vương

không có.” Anh thối mặt nghiêm trọng kháng nghị.

Sự tình

liên quan danh dự cá nhân, phải thề sống chết để bảo vệ.

“Được rồi!

Tôi biết, mỗi ngày người giặt quần áo trong nhà là tôi, tôi làm sao có thể

không rõ ràng? Chỉ là nhập gia tùy tục, anh muốn chọn vài món mình thích hay

không?”

Lan Tĩnh trừng

mắt nhìn một cái quần dài hẹp hình tứ giác trước mặt. Có rất nhiều màu sắc rực

rỡ, còn có mặt trên vẽ con mèo, viết mèo chiêu tài, cũng có hoa văn rất kỳ quái

trên đó viết "Hồ”, đáng sợ nhất là. . .

“Cư nhiên

đem rồng thêu ở phía trên! Đây chính là tội mất đầu.” Anh một phen lấy lên cái

quần tứ giác màu vàng, phẫn nộ chỉ vào con rồng trên mặt “Lại viết Nhất trụ

kình thiên, thật sự là rất hạ lưu.”

Những lời

này lập tức khiến cho người đi lại hai bên dừng bước, tất cả ánh mắt lập tức đều

dừng ở trên người của anh. Nhưng làm cho Nghênh Xuân cảm thấy nguy hiểm sinh mạng

không là tầm mắt tò mò kinh ngạc của mọi người, mà là vẻ mặt muốn giết người của

ông chủ.

Nhìn thấy

trên đầu ông chủ đã bốc ra khói trắng, Nghênh Xuân vội vàng cúi đầu, thừa dịp

trước khi ông chủ mở miệng, đem quần đã chọn xong nhét vào túi bảo vệ môi trường

của mình. Sau đó đem tiền nhét tới trong tay ông chủ.

“Ông chủ,

cám ơn, không cần thối lại.” Cô đau lòng coi chỗ tiền lẻ cần thối lại như tiền

boa. Vì không muốn bị người vây đánh ở chỗ này, cô cũng chỉ cố được nhiều như vậy,

lôi kéo Lan Tĩnh thật nhanh chạy trốn.

Ông chủ lấy

lại tinh thần, cúi đầu nhìn tiền mặt trong tay một chút, chậm rãi nói “Cái gì

không cần thối? Còn chưa đủ một khối đâu!”

Kế tiếp cả

một ngày ông chủ đều không ngừng thấp giọng nguyền rủa người khách thiếu ông ta

một khối.

*** ***

“Bổn vương

ngứa lỗ tai.” Lan Tĩnh bị bắt đi, phụng phịu nói với cái ót của Nghênh Xuân.

Nghênh Xuân

không thèm để ý đến anh, tiếp tục đi lên phía trước.

“Này! Bổn

vương nói lỗ tai của anh ngứa, có phải em nhớ bổn vương hay không?”

Cô lập tức

dừng bước lại, chậm rãi xoay đầu “Anh hiện tại ở ngay bên cạnh tôi, tôi thoát

không được còn nhớ anh? Tôi nghĩ nhất định là ông chủ vừa rồi kia đang nguyền rủa

anh, hại lỗ tai tôi cũng ngứa theo. Nhất định là ngay cả tôi cũng bị mắng luôn

rồi.”

Thật sự là

xui xẻo, chẳng những bị anh ta liên lụy, còn không được lấy tiền thối, lỗ lớn.

“Hoa văn

hình rồng không phải dân chúng bình dân đều có thể loạn dùng, sẽ bị chém đầu .”

Cô ngẩng đầu

nhìn vẻ mặt thực nghiêm túc của anh. Vốn muốn mắng anh không biết gì, đồ nhà

quê, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến trong thế giới của anh ta xác thực đúng là

như vậy. Anh ta có phản ứng như thế cũng không thể trách.

“Bây giờ là

thời đại dân chủ, mỗi người đều có cơ hội làm Tổng Thống. Hơn nữa người phương

Đông đều thích rồng, cho nên anh sẽ có rất nhiều cơ hội có thể nhìn thấy nhiều

địa phương, trên nhiều quần áo đều có thêu hoa văn rồng.” Khẩu khí của cô mềm mại

xuống rất nhiều, thật giống như giáo sư đang kiên nhẫn giảng giải với tiểu đồ đệ.

“Là thế này

phải không?”

“Đương

nhiên. Đúng rồi, anh có đặc biệt thích ăn gì đó hay không? Buổi tối hôm nay tôi

nấu cho anh ăn.” Nói xong, cô lại tiếp tục đi lên phía trước.

“Em nấu gì

bổn vương cũng ăn.”

Nghênh Xuân

dừng bước, lại nhìn anh một cái. Phát hiện anh thực đang giống như tiểu hài tử

hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào pháo đài bắn châu.



“Muốn chơi

không?” Nghênh Xuân cầm tiền lẻ đưa cho ông chủ “Ông chủ, anh ta muốn chơi.”

“Anh không

có. . . . . .”

“Anh muốn

chơi thì chơi, tôi đi nơi bên cạnh này mua thức ăn.”

Bà chủ của

một vài quán cực kỳ lẳng lơ. Nếu như bị các bà ấy nhìn thấy bên cạnh cô có một

mỹ nam tử xuất sắc như vậy nhất định sẽ làm cho toàn bộ chợ đều biết.

Hơn nữa

trong lòng cô có một thanh âm nho nhỏ nói cho cô biết, cô chính là không muốn

cho cô gái khác dùng ánh mắt háo sắc tiến hành “xâm hại” đối với Đại vương gia

của cô.

Lúc cô nghĩ

như vậy lại không hề phát hiện ra chính mình đã đem Lan Tĩnh trở thành Đại

vương gia của riêng mình.

“Được rồi!”

Thoạt nhìn cũng đầy thú vị. Lan Tĩnh gật gật đầu.

Ngồi xuống

dưới, anh cũng cảm thấy thực hứng thú hỏi ông chủ phải chơi như thế nào, cũng

không quên liếc mắt nhìn Nghênh Xuân đang ở bên cạnh chọn đồ ăn. Thấy cô không

có nguy hiểm, lúc ấy mới yên tâm tiếp tục nghe ông chủ giải thích cách chơi.

Kết quả anh

càng chơi càng khiến bắn được nhiều châu, có thể đổi một con rối lớn, làm anh cảm

thấy thực hưng phấn.

“Đại a đầu.

. . .” Anh ngẩng lên, phát hiện bóng dáng xinh xắn vốn nên ở bên kia chọn đồ ăn

đã không thấy.

Đi nơi nào?

Một loại cảm

giác thực khủng bố dần dần lan tràn trong lòng anh, nhưng anh lại bắt buộc

chính mình làm bộ như không có việc gì hết.

Anh thẳng

ngực đứng tại chỗ. Trên thực tế, ánh mắt của anh đã liều mạng mấy lần đi tuần

tra bốn phía.

Chẳng lẽ

anh bị vứt bỏ sao?

Sẽ là như vậy

phải không? Bởi vì cô không thích anh vênh váo tự đắc đối với cô, cho nên đem

anh bỏ lại, mặc kệ anh ở đây tự sinh tự diệt?

“Tiên sinh,

c