
giống như cố ý muốn cùng cô đối
nghịch, hắn lúc này nói ra những lời này, để cho cô không thể nào từ
chối?
Thiệu Tuyên Dĩnh nhìn Vân Ny lộ ra mỉm cười mê người, lại làm Đỗ Vân Ny rùng mình một cái.
Nhìn cô xinh đẹp, mê người, vừa thần bí, vừa đáng yêu, hắn làm sao có thể để cô đi dễ dàng?
Hắn còn không có chơi đùa xong đâu!
Với lại, hắn cũng muốn nhân cơ hội lần này mà điều tra cô , làm thế nào để thu phục được tâm cô.
"Tuyên Dĩnh, cùng Vân Ny đi ra ngoài ăn bữa cơm, phải chăm sóc tốt cho người
ta. Đúng rồi, cơm nước xong, con không ngại mang Vân Ny đi Dương Minh
sơn xem một chút phong cảnh, uống trà chiều, sau đó ăn bữa tối lãng
mạng. Chậm một chút nữa, có thể đi PUB một chút, nếu còn hứng có thể đi
cả đêm.....!"
Chu Ngọc Diệp mặt ám muội hướng con trai mãnh liệt mở mắt, ý tứ muốn hắn không nên khách khí, tận lực hưởng dụng.
Loại ám hiệu này, làm Tuyên Dĩnh không hiểu.
Nhưng là hôm nay mẹ lại vui mừng, ân chuẩn cho hắn cả đêm bên ngoài, có thể
thấy được Đỗ Vân Ny, cô gái nhỏ này đã hoàn toàn lấy được lòng mẹ hắn.
Vừa nghĩ tới cô sắp sửa "Mạo hiểm tính mạng", cùng Thiệu Tuyên Dĩnh vượt qua một ngày, Vân Ny liền đổ mồ hôi lạnh.
"Không. . . . . . Không cần phải phiền phức như thế Thiệu tiên sinh, tôi buổi chiều còn có việc."
Vân Ny vội vả muốn từ chối đề nghị nhã nhặn của Chu Ngọc Diệp, ai ngờ không cẩn thận dẫm lên một mảnh sứ vỡ, dưới chân một hồi đau nhức, thiếu chút nữa mất trọng tâm ngã nhào.
Ô. . . . . . Cô lại ngã nữa, tên thiếu gia này sao không đem mảnh vỡ dọn sạch?
Thiệu Tuyên Dĩnh vươn tay, dễ dàng đem cô ôm vào trong ngực.
Cảm thụ trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương, Tuyên Dĩnh trong lòng lại có một
cỗ khác thường nhịp tim đập nhanh, nếu không phải Vân Ny đỏ mặt khẽ đẩy
hắn, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng buông ra thân thể mềm mại mê người kia.
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hảo hảo mà chiếu cố Đỗ tiểu thư, chẳng qua là không biết Đỗ tiểu thư có chịu hay không cho con cơ hội này, để cùng
con trải qua ngày nghỉ cuối tuần ?" Hắn đã quyết tâm bồi cô cả ngày.
"Này. . . . . . Dĩ nhiên. . . . . . Nguyện ý."
Đỗ Vân Ny hết sức ức chế trong thanh âm run run, lần đầu tiên trong đời cảm thấy như thế tuyệt vọng cùng khóc không ra nước mắt.
Rời khỏi phòng khách rộng rãi , Đỗ Vân Ny cố nén đau đớn dưới chân, chân thấp chân cao theo sát Tuyên Dĩnh, hướng nhà để xe đi.
Thiệu Tuyên Dĩnh đột nhiên ôm lấy cô, Vân Ny hoảng hốt giùng giằng.
"Anh muốn làm gì? Mau buông tôi xuống."
"Người bị thương không nên động mạnh." Hắn ôn nhu cười nói.
Cô ngạc nhiên phát hiện mình lúc này lại mê đắm nụ cười mị hoặc của hắn.
"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Vân Ny lo lắng hỏi.
Hắn cười không đáp, hưởng thụ vẻ mặt đáng yêu của cô.
"Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi nơi nào?" Cô căng thẳng hỏi một lần nữa.
Tuyên Dĩnh cười mị hỏi ngược lại: "Cô muốn đi chỗ nào ăn cơm?"
"Trong nhà." Ý của cô là muốn trực tiếp về nhà.
Tuyên Dĩnh đối với đề nghị của cô làm như không nghe, không trả lời.
Hắn đem cô ôm vào trong xe, sau đó ngồi vào ghế lái, chợt đạp cần ga, Đỗ
Vân Ny không kịp chuẩn bị phát ra tiếng thét chói tai, hướng đường lớn
đi
Đỗ Vân Ny ngồi ở trong xe, tư thế không được thoải mái, băng bó vết thương dưới chân, khi
ngẩng đầu lên đã nhìn thấy xe đi vào khu phố quen thuộc.
"Sau ngã tư đường rẽ trái."
Nhìn Tuyên Dĩnh chạy ngang qua khu phố cô ở, Vân Ny mở miệng nói cho hắn hướng nhà mình ở.
Dù sao cô muốn về nhà, hắn cũng không phản đối lái xe đến nhà gần cô, cô dĩ nhiên là tốt bụng chỉ đường.
Nhưng ở ngã tư đường, hắn lại không lái xe đi về phía nhà cô.
"Này này, không phải tôi vừa bảo anh đi về phía bên trái sao? Tại sao anh lại rẽ phải?"
Thiệu Tuyên Dĩnh cười nói: "Là thế à? Cô mới vừa nói muốn tôi rẽ phải?"
Nào có! Cô vừa rồi rõ ràng muốn hắn rẽ trái, chẳng lẽ hắn không xác định được phương hướng ư?
Nhìn hắn cười vô tội, cô giận đến muốn chết.
"Quên đi, vậy anh quay đầu xe lại cũng được."
"Rất đáng tiếc, đã đi không quay đầu lại."
Đỗ Vân Ny nghĩ thầm nếu hắn không chịu quay đầu xe, cô dứt khoát xuống xe ở chỗ này. "Dừng xe, tự tôi trở về nhà cũng được, không cần anh đưa."
"Tôi có nói sẽ đưa cô về nhà ư?"
"Tôi mới vừa nói muốn về nhà anh có lên tiếng phản đối đâu?"
"Phải không? Tôi từng đồng ý đưa cô về nhà sao?" Thiệu Tuyên Dĩnh vẻ mặt mê hoặc hỏi ngược lại.
"Đúng! Phiền anh bây giờ quay đầu xe giúp tôi." Mặc dù hắn cái gì cũng không đáp ứng, nhưng Vân Ny lại quyết định thay hắn.
"Tôi thay đổi chủ ý." Hắn ôn nhu tươi cười, ẩn dấu trong đó một tia tà ác.
"Anh rõ ràng đã đồng ý đưa tôi về nhà?"
"Phải không?" Hắn làm ra vẻ cố gắng hồi tưởng lời nói mới vừa cam kết.
"Tôi nhớ, tôi đồng ý với mẹ sẽ cùng cô trải qua “một ngày chủ nhật tốt đẹp" Làm sao lúc này lại đưa cô về nhà được?".
"Ách. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Anh không cần lãng phí thời gian với
tôi. Nghĩ xem, anh đường đường là Tổng giám đốc công ty lớn, ngày nghỉ
cũng có rất nhiều hoạt động, thật không cần vì tôi mà hy sinh thời giờ
của anh." Đỗ Vân Ny rất cố gắng thay đổi suy nghĩ của hắn.
"Không sao." Dù sao ngày nghỉ h