
đấy! Cô ta vờ hờn dỗi và ... Bỗng mặt Kiệt hơi tái, anh bắt đầu cảm
thấy lạnh xương sống, tay anh bắt đầu lành lạnh và đổ mồ hôi, bụng anh
hơi đau và hình như thức ăn ko ổn lắm, nhưng anh đảo mắt khắp cả dãy
bàn,mọi người đều ko sao cả. Đây là một nhà hàng danh tiếng, ko thể lại
có chuyện sơ suất như vậy được, nhưng quả thực anh đang rất đau bụng.
Kiệt đành mạn phép ra về trước khi ko thể đi nổi nữa, anh nhanh trí bấm
số khẩn cấp cho Phong rồi cúp máy, đúng như Kiệt đoán Phong nhanh chóng
gọi lại và chỉ chờ có thế:
-Ồ tôi xin lỗi, rất xin lỗi nhưng tôi bận bây giờ ... Tôi biết .... Nó
thực sự quan trọng nên tôi nghĩ phụ nữ đẹp sẽ không để cho tâm trí tôi
đi! Ok, tạm biệt, tôi sẽ gọi cho bạn khi tôi đến.. Vội cúp máy khi đầu
dây kia Phong vẫn đang ú ớ ko hiểu Kiệt nói gì, anh quay sang cố gắng
hết sức giữ cho gương mặt thật bình tĩnh, nhìn Kì và nở nụ cười quyến
rũ:
-Xin lỗi cô vì công việc đột xuất! Hân hạnh tối nay được dùng cơm cùng
các quý cô xinh đẹp Kì đây. Cô cứ dùng ngon miệng nhé! Chúng ta sẽ gặp
lại vào ngày đẹp trời và gần nhất. Khó khăn hoàn thành câu nói, Kiệt cố
gắng trở ra xe và nói với tài xế của mình:
-Mời bác sĩ đến nhà ngay! Điện thoại lại reng, và người đó ko ai khác là Phong:"Này, cậu ổn chứ, tớ lo cho cậu quá! Chuyện gì vậy?”
==========Trở về với Chi
Sao chồng lại bỏ đi nhỉ? Mà hình như chồng định từ bỏ rồi hay sao ý?
Thôi đi theo xem sao? - Nói rồi Chi liền ra nhà xe và đi theo Kiệt
Không hiểu chồng trở cô ta đi ăn làm gì thế không biết? Chồng hay thật
đó. Không nghĩ đến mình mà lại trở con nhỏ đó đi ăn. Bực thật. Thôi đi
về - Nói xong Chi đi về nhà luôn
=======Trở lại với Kiệt
Kiệt thở dốc nói: “Giờ đau lắm, ko nói nữa, lát tớ đỡ hơn tớ sẽ gọi ngay cho cậu, ok, gặp lại cậu sau!”
===========Tại nhà Kiệt
Anh chàng tài xế lo lắng hỏi bác sĩ khi ông vừa khám cho Kiệt xong, anh
vừa tiễn bác sĩ ra ngoài thì một người đã chụp ngay tay anh ta, dù khá
bất ngờ nhưng vì đã bị hù 2 tuần nay nên anh chàng ko còn giật mình mà
quay sang cuối chào lễ phép:
-Chào cô chủ?
-Nam, anh ko phải khách sáo với em như vậy, cứ gọi em Chi là được, nhưng tuyệt đối ko được lỡ miệng trước mặt Kiệt đó! Nam cười nhẹ và đáp lại,
anh cảm thấy thật thú vị khi cô cậu chủ như đang chơi trò cút bắt vậy,
anh gật đầu và mỉm cười với Chi. “Anh Kiệt sao rồi, lúc nãy em thấy mặt
anh ấy tái lắm! Chỉ là thuốc làm rối loạn tiêu hóa thôi mà, sao trông
anh ấy có vẻ mệt vậy?”
-Bác sĩ bảo vì thành phần của thuốc bị kích ứng với loại rượu đỏ mà cậu
chủ uống cho nên mới gây ra tình trạng đau bụng dữ dội và sốt cao.
-Nghiêm trọng vậy sao? Sao bây giờ? Nhìn gương mặt sắp khóc của Chi mà Nam khẻ mĩm cười:
-Ko sao đâu mà, Chi đừng lo, cậu chủ đã uống thuốc rồi nhưng tối nay
chưa kịp ăn gì cả nên bác sĩ bảo cậu ấy cần ăn cháo! Anh đang định đi
mua!
-Ko, anh về nhà nghĩ đi! Em sẽ nấu cho anh ấy và đem sang! Tối nay em sẽ chăm sóc cho Kiệt!
-Nhưng tối rồi em chạy qua chạy lại như vậy ko an toàn, dù hai nhà gần
nhau nhưng vẫn ko chắc ăn lắm! Àh, trong bếp có thức ăn mà, Chi vào nấu
luôn đi, sáng hẵng về!
-Ơ, em cứ tưởng Kiệt ko nấu ăn?
-Cậu chủ sợ ra đường, cậu ấy bảo thấy người ta nắm tay nhau trên đường
làm cậu ấy buồn lắm nên cậu chủ đều tự làm thức ăn và ăn tại nhà! (Chồng àh, anh cô đơn sao? Em ... em .... ) “Thôi em vào nhanh đi, ngoài này
lạnh lắm! Có em chăm sóc cậu chủ thì anh cũng yên tâm, anh về nhé! Mai
anh sẽ đến sớm! Chi cuối chào Nam và nhanh chóng đi vào nhà!
Không phải lần đầu tiên Chi bước vào căn nhà này và cô ko hề có cảm giác lạ lẫm nhưng bây giờ bất ngờ hơn trong phòng đầy hình của cô, cô bắt
đầu thắc mắc tại sao mà mình có nhiều hình thế. Chi mỉm cười thích thú
rồi nhìn anh đang nằm trên giường trong tình trạng hôn mê và nói:
-Người gì đâu mà ngốc thấy sợ! Nói rồi cô bắt đầu đi vào bếp và lục lọi
đồ đạc để nấu cháo. Sau một tiếng đồng hồ loay hoay thì Chi cũng cho ra
lò được món cháo thịt bằm nóng hổi, cô từ từ đi lại phía Kiệt và đặt
chén cháo lên chiếc tủ đầu giường. Chi bắt đầu có thời gian ngắm nhìn
gương mặt của anh, nó vẫn như ngày nào (người gì đâu mà ngày càng đẹp
vậy? Trách sao con gái cứ nhè anh mà quấn lấy!), nghĩ vậy Chi càng thấy
bực hơn, cô đưa tay tính béo mạnh vào má anh rồi lại sợ anh đau nên liền buông tay và xoa xoa chỗ đó, mà thật ra Chi đã nhéo cái nào đâu.
Kiệt từ từ mở mắt ra, đầu anh vẫn còn choáng váng bởi cơn đau và tác
dụng từ thuốc, anh lờ mờ mở mắt nhưng mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt đến mức Kiệt chỉ còn nhìn thấy một cái bóng mờ mờ mà thôi. Cổ họng anh
khô ran, đôi mắt cay xè và người ko còn chút sức lực. Thoáng giật mình
khi thấy Kiệt mở mắt, Chi gần như vụt chạy nhưng cô nàng tinh ý đã nhanh chóng phát hiện ra hình như Kiệt vẫn ko nhận ra sự có mặt của mình. Hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, Chi lại ngồi xuống chiếc giường và
bắt đầu cầm chén cháo lên, cô mút một muỗng nhỏ và nhẹ nhàng thổi nguội
và từ từ đút nó cho Kiệt.
Quá mệt mỏi để phản ứng nhưng cái bụng hầu như trống trơn từ chiều cùng
với hương thơm của