Vong Niên

Vong Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322124

Bình chọn: 9.5.00/10/212 lượt.

p tức xin tha giúp cô:“Tổng giám đốc, xin cho cô ấy một cơ hội, Thư ký Trần làm không tốt công tác vệ sinh nhưng những chuyện khác đều xử lý rất hoàn mỹ......”

Dịch Hành Vân lạnh lùng nhướn mày, dùng giọng nói không hề có độ ấm hỏi anh:“Xem ra, anh cũng muốn đi rồi.”

Lý Minh Tông hoảng sợ, lập tức ngậm miệng.

“Đi ra ngoài.”

Một đêm không ngủ, Dịch Hành Vân đau đầu vô cùng, tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, đừng nói một mảng bụi, bây giờ ngay cả một hạt cát anh cũng không thể chịu được.

Lý Minh Tông biết nói thêm nữa cũng chỉ chọc anh càng tức giận, vì thế nhanh chóng đẩy thư ký Trần vẻ mặt chán nản dời đi, nhưng thư ký Trần không cam lòng, không nhịn được quay đầu kháng nghị:“Tổng giám đốc, công tác của tôi là thư ký, không phải người dọn vệ sinh......”

Dịch Hành Vân lạnh lùng lườm cô một cái,“Nếu vệ sinh cơ bản đơn giản nhất còn làm không tốt, thì ở trong mắt tôi cô cũng không bằng người dọn vệ sinh.”

Thư ký Trần tức giận đến cắn môi dưới, xoay người lao ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

“Thư ký Trần......” Lý Minh Tông hô, cũng đi ra ngoài.

Dịch Hành Vân phiền chán xoa xoa cái gáy, sắc mặt u ám ngồi vào chỗ của mình. Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, anh thuận tay cầm lấy nghe.

“Alo?”

“Tổng giám đốc, tầng một có vị...... Có vị...... họ Nhậm...... Tiểu......”

Họ Nhậm? Dịch Hành Vân nhăn mày, gần như là lập tức ra lệnh:“Để cho cô ta lên.”

“Hả? Ngài...... Muốn gặp sao?” Tổng đài chần chờ hỏi.

“Đương nhiên.”

“Đã biết, tôi lập tức mời cô ấy lên......”

Dịch Hành Vân cúp máy, cười lạnh trong lòng.

Xem đi, người phụ nữ kia quả nhiên chủ động tìm tới, nhận được giấy chứng nhận sở hữu đất nên chắc sợ rồi.

Không lâu sau, có người gõ cửa văn phòng, anh lên tiếng:“Mời vào.”

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, anh đứng dậy chuẩn bị xem đối phương là loại phụ nữ kiểu gì, nhưng tầm mắt anh lại bắt trượt, bởi vì người tới có chiều cao rất thấp......

Hơn nữa thân hình...... Rất nhỏ!

“Dịch Hành Vân tiên sinh, bây giờ tôi đã biết sự tình thật sự rất nghiêm trọng, cho nên tôi tới nói chuyện với chú.”

Đối phương vừa vào cửa đã dùng giọng nói hòa hoãn non nớt, khẩu khí lại y như người lớn, nói chuyện với anh.

Anh há hốc mồm ngẩn người, trừng mắt nhìn cô bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc đuôi ngựa, tóc mái giống chó cắn lộ ra dáng điệu thơ ngây buồn cười......

Làm quái gì có người phụ nữ họ Nhậm nào? Vị khách trước mắt dĩ nhiên là cô bé vừa gặp hôm qua.

“Tiểu quỷ! Cháu đến đây làm gì?” Anh khiển trách.

“Tôi đến đàm phán chuyện căn nhà với chú.” Nhậm Hiểu Niên mang theo cái túi bằng vải, đi vào văn phòng tổng giám đốc.

“Người lớn nhà cháu đâu? Có đến không?” Dịch Hành Vân đi ra cửa nhìn, nhưng bên ngoài không có ai khác.

“Cô ấy không rảnh, không có cách nào đến, cho nên để tôi đến nói chuyện với chú.” Nhậm Hiểu Niên giải thích.

Dịch Hành Vân hít một hơi, xoay người đi đến trước mặt cô bé, nhăn mày.

“Bạn nhỏ à, loại chuyện này không thể đùa nghịch, một con nhóc như cháu có thể đàm phán cái gì? Lập tức gọi điện thoại cho dì cháu đến.”

“Tôi không đùa, người lớn nhà tôi...... Cô...... Cô ấy thật sự không thể tới, cho nên chuyện có liên quan đến căn nhà, do tôi xử lý.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhậm Hiểu Niên rất nghiêm túc.

“Cháu xử lý? Chú chẳng có gì để nói với một tiểu quỷ như cháu cả, cháu về nói cho người lớn trong nhà, nếu trong vòng ba ngày không chuyển đi, chú sẽ tố cáo cô ta chiếm dụng đất trái phép.” Hai tay Dịch Hành Vân bắt chéo bên hông, nghiêm khắc quát.

Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc, vội la lên:“Hả? Chú không thể làm như vậy......”

“Chú đương nhiên có thể, đây là quyền lợi của chú ──” Dịch Hành Vân nói xong đột nhiên dừng lại.

Anh đang làm cái gì? Đàm luận quyền lợi và pháp luật với một đứa trẻ bảy tuổi, thật sự là điên rồi.

“Được rồi, nơi này không phải chỗ trẻ con nên đến, cháu mau về đi.” Lười phải lãng phí thời gian cùng một tiểu quỷ, anh nói xong thuận tay đẩy cô bé ra ngoài.

Nhậm Hiểu Niên cố gắng giữ cho thân thể nho nhỏ đứng vững, quay đầu hô to:“Chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói, chúng tôi không thể chuyển nhà, nơi đó có một thứ rất quan trọng, chúng tôi tuyệt đối tuyệt đối không thể rời đi.”

“Vậy đem thứ quan trọng gì đó đóng gói, mang theo đi hết là ổn.” Dịch Hành Vân giữ chặt cánh tay nhỏ của cô bé, trực tiếp đẩy ra ngoài.

Cô bé có chút tức giận gạt bàn tay to của anh ra, hô:“Buông ra, chú rất không lịch sự! Đây là cách một tổng giám đốc đãi khách sao?”

Anh sửng sốt.

Là anh nghe lầm sao? Lời này lại từ trong miệng một đứa con nít nói ra sao?

“Tôi thật sự có nỗi khổ tâm mới đến tìm chú.” Nhậm Hiểu Niên thở dài một hơi y như người lớn.

Lại nữa rồi, nỗi khổ tâm......

Trẻ con học theo cách nói của người lớn? Thật sự là vừa khoa trương vừa buồn cười.

Dịch Hành Vân phản cảm trừng mắt nhìn cô bé, hừ lạnh nói:“Một đứa tiểu quỷ thì có nỗi khổ tâm cái gì? Cháu biết cái gì mà nỗi khổ tâm? Chú thấy chưa chắc cháu đã biết viết hai chữ ‘khổ tâm’ nữa là. Đừng náo loạn nữa, về nhà đi đóng gói hành lý, im lặng rời khỏi căn nhà kia đi.”

“Chúng tôi thật sự không thể chuyển đi!” Nhậm Hiểu N


XtGem Forum catalog