
hiếu Đường, sau đó xoay người, chỉ ra bên ngoài.
"Đường, ở Provence em có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ở đây anh đầu tư thành lập cảng thương mại mậu dịch chủ yếu bằng đường du lịch xuyên
Châu Âu, hơn nữa, anh còn xây dựng mạng lưới vận chuyển bốn phương thông suốt, ở đây Lăng thị cũng được xem là cố chủ (chủ thuê) lớn nhất rồi,
cung cấp 12400 cơ hội cho những người cần việc làm, cùng với 20 triệu
Dollar giá trị sản lượng hàng năm. Truyện được chuyển ngữ ở diễn đàn l.ê quyý đônn mong mọi người không đem truyện ra khỏi diễn đàn. Tất cả
những chuyện anh làm, còn không thể chứng minh hơi thở của anh đang tồn
tại ở nơi đây sao? Cho nên, em không cảm thấy cô đơn, ngược lại em nên
cảm tạ trời xanh vì đã để cho em gặp anh, yêu anh!"
Giọng
nói của cô mềm nhẹ chứa đựng tình cảm sâu nặng đối với Lăng Thiếu Đường, nhìn thế giới nhỏ bé bên dưới cô tin tưởng Lăng Thiếu Đường sẽ dùng hai bàn tay cùng năng lực sáng tạo của mình tạo ra một vương quốc có sức
hút.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Con ngươi thâm thúy, âm trầm
hiện lên một tia xúc động, xoay thân mình Kỳ Hinh lại, đặt một nụ hôn
ngọt ngào lên môi cô, Hinh Nhi của anh đã khơi dậy tình cảm mãnh liệt
trong lòng anh.....
"Hinh Nhi... Bé ngốc..." Giọng nói của anh khàn khàn mê hoặc, khi nghe thấy còn cảm thấy nó nồng đậm, mê say hơn cả rượu.
Đang lúc chìm đắm trong giây phút lãng mạn của riêng hai người, chuông điện
thoại thúc giục họp báo của Lăng Thiếu Đường vang lên. Rơi vào đường
cùng, Lăng Thiếu Đường chỉ có thể lưu luyến rời khỏi đôi môi non mềm của Kỳ Hinh.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
"Hinh Nhi, anh đi một lúc rồi về, chờ anh!" Hắn lướt nhẹ qua môi cô nói.
Kỳ Hinh đỏ mặt, mỉm cười gật đầu.
Lăng Thiếu Đường vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, lại quay đầu lại.
"Hinh Nhi, cầm lấy này!" Anh lấy ra một tờ chi phiếu đã kí tên đưa cho Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh nghi ngờ xem qua, sau đó nói: "Đường, anh - - "
Lăng Thiếu Đường cười nhéo mũi cô, cưng chiều nói qua: "Một lúc nữa khách
sạn sẽ tổ chức bán đấu giá một số vật trưng bày, em xem có thứ gì muốn
mua thì mua đi, chỉ cần điền trực tiếp số tiền lên trên đây là có thể
mua rồi !"
Nói xong, anh đến gần Kỳ Hinh hơn, hôn lên cái trán trơn bóng của cô rồi đi ra khỏi cửa phòng.
"Đường - -" Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường đã biến mất, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
HẾT HỒI 9 Ban đêm ấm áp, không ồn ào sôi nổi, cảm giác nhẹ nhàng này khiến Kỳ Hinh thoải mái hẳn lên.
Cửa sổ sát đất to như vậy phản chiếu bóng dáng tao nhã của Kỳ Hinh lúc dùng cơm.
Cô tựa vào ghế, nhẹ nhàng nói với hai vệ sĩ luôn đi theo mình: "Các người ra ngoài đi, không cần đi theo tôi nữa !"
Tuy rằng trong ánh mắt của hai người vệ sĩ không hề mang theo chút cảm xúc, nhưng cũng có thể thấy họ hơi ngẩn ra, ngay sau đó, một vệ sĩ trong đó
nói:
"Tiểu thư Kỳ. Lăng tiên sinh đã căn dặn chúng tôi luôn luôn phải đảm bảo sự an toàn cho cô !"
Tuy rằng âm thanh có vẻ lạnh lùng, nhưng có thể nghe thấy sự kính trọng của họ đối với Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh biết bọn họ cũng chỉ là vâng lời làm việc. Nhưng nếu cứ như vậy,
cô cảm thấy bản thân mình như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, một
chút tự do cũng không có.....
Cô không hề động, cũng không
hề giận, chỉ nhẹ cười, nói: "Các người cứ chăm chú nhìn tôi như vậy, tôi không biết các người đang bảo vệ hay là theo dõi tôi nữa!"
Khuôn mặt của hai vệ sĩ co rúm lại một chút, vội vàng nói: "Tiểu thư
Kỳ, cô hiểu lầm , chúng tôi - - chúng tôi chỉ sợ tiểu thư Kỳ sẽ gặp
nguy hiểm!"
Kỳ Hinh lắc đầu cười, cô giơ tay lên, ngắt lời bọn họ nói:
"Tôi có gặp nguy hiểm gì đâu? Hơn nữa ở đây nơi nào cũng có gắn camera mà!
dღđ☆L☆qღđ Tôi biết hai người chỉ làm theo lời căn dặn của Lăng tiên
sinh, như vậy đi, hai người đứng ở xung quanh đây, nếu tôi có chuyện gì, sẽ hô to cho hai người biết, cứ như vậy, tôi sẽ không cảm thấy mất tự
nhiên mà hai người cũng không sợ không làm tròn bổn phận của mình, như
thế nào?"
Hai vệ sĩ cũng nhìn thấy bộ dáng mất tự nhiên của
Kỳ Hinh, hơn nữa nụ cười của cô bây giờ rất chân thành và hấp dẫn, bọn
họ cũng không muốn cô phải khó xử, vì thế liền gật đầu rời đi.
Sau khi thấy bọn họ đã đi, Kỳ Hinh thở phào nhẹ nhõm, cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Xem ra cô có thể tự do làm gì mình muốn rồi. Cô thật sự không thích ai đó cứ nhìn chằm chằm vào từng hoạt động của mình.
Mà Kỳ Hinh không biết, ở một chỗ không xa mọi hành động của cô đều rơi vào tầm mắt của một người đàn ông.
Kỳ Hinh tươi cười, một nụ cười thuần khiết so với ánh sáng của đèn điện còn chói mắt hơn.
Ánh sáng bao phủ quanh cô, khiến cô trở nên ấm áp hơn. . .
Nhìn nụ cười hồn nhiên trên mặt cô, người luôn luôn bất cần đời như hắn lại cảm thấy có chút ấm áp. . .
Chỉ thấy khoé môi hắn hơi nâng lên, nâng ly rượu trên tay lên, thong thả
bước đến trước mặt Kỳ Hinh, cũng không đợi cô ý, liền tự động ngồi xuống đối diện với cô.
Đột nhiên đối diện có thêm một người, Kỳ Hinh cũng phát hoảng.
Cô nhìn thấy một người đàn ông xa lạ!
Một người đàn ông xa lạ nhìn rất đẹp mắt!
Chỉ thấy khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, hai lông mày nh