
xế, anh bắt lấy Cảnh Tô liền chạy ra bên ngoài.
Cảnh Tô bị nước
thình lình đánh vào, trong miệng sặc nước. Dòng nước lạnh băng chui vào
trong quần áo của cô, làm cô cực kỳ khó chịu, nhưng mà cô lại không thể
suy nghĩ được cái gì. Cô muốn cố gắng hoạt động thân thể để thân thẩ có
nhiệt lượng, có thể di chuyển được trong nước.
Ở trong nước, cô
không thể nhìn rõ ràng, may mà cô biết bơi. Cô bắt đầu bơi lên trên,
thoát ra trên mặt nước, cô nhìn thấy Lục Phạm, nhưng mà trên mặt sông
đang bị từng ngọn đền chiếu rọi, trên đầu cô rất nhanh đã bị người ấn
xuống.
Trong nước, Lục Phạm đưa tay lên môi làm động tác im lặng, Cảnh Tô không tiếng động gật đầu, nhờ tia sáng mỏng manh trong nước cô
bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Tô Mộ Thần. Cô mượn ánh sáng phát ra từ đèn
xe bơi về phía càng sâu. Cô thật sự không thích nước sông mùa đông,
giống như là một con dao thẳng tấp đâm vào da thịt mình, làm cho làn da
giống như bị vỡ ra.
Nhưng mà Lục Phạm cùng lúc giữ lại Cảnh Tô,
anh nhất định muốn phục tùng mệnh lệnh của lão đại, không thể để cho đại tẩu đi về phía sâu. Nhưng mà tính tình Cảnh Tô Lục Phạm có thể ngăn cản sao? Cảnh Tô mượn lực nước tránh ra ngăn trở của Lục Phạm.
Cho
tới bây giờ cô đều không có kiên định như vậy, Tư Mộ Thần, tình yêu thi
ra là đau khổ như vậy. Anh đã đem hạnh phúc của cô biến thành chuyện của hai người, nếu như anh mất, hạnh phúc của cô ai có thể tới cho? Trước
mặt tình yêu, nước ấm nước lạnh gì đó cũng không là trở ngại gì đối với
bọn họ, hai trái tim chỉ hy vọng kề sát, dựa vào thật chặt.
“Tư
Mộ Thần, nếu như anh chết, em liền lập tức gả cho người khác, tức chết
anh. Nhất định không để cho anh dễ chịu.” Cảnh Tô hung tợn nói như là
đẩy đến hiệu quả, Tư Mộ Thần không còn chút sức lực; Tư Mộ Thần có sức
lực rất lớn. Anh không thể buông tha chính mình.
“Nha đầu, em mơ
tưởng vứt bỏ anh, không thể cho em một mình đi theo người đàn ông khác
sống vui vẻ.” Tư Mộ Thần dùng lực mở cửa xe, lấy ra cái chân bị kẹt, máu tươi chảy theo dòng nước.
Nghe mùi máu tươi, Cảnh Tô bơi về bên
cạnh phía trước. Cô không nhìn thấy Tư Mộ Thần, nhưng mà cô thấy được
bóng dáng chiếc xe, đã là đến chỗ rất sâu, cô gần như là hít thở không
thông.
Trong lòng cô cực kỳ lo lắng, cô không ngừng đẩy xe, giống như là muốn phát tiết. Tư Mộ Thần cảm giác xe lắc lư, anh tưởng là có
thứ gì đó công kích tới, anh đột nhiên cẩn thận ra ngoài, thật ra chân
của anh đã rút ra 2/3, chỉ cần nhẹ nhàng một cái, anh có thể từ bên
trong thoát ra. Nhưng mà hiện tai anh không thể mạnh mẽ vọng động rồi.
Cảnh Tô vất vả đẩy phía trước, cô vòng đến bên kia xe, nhưng mà cổ của cô
rất nhanh bị bóp chặt. Thì ra Tư Mộ Thần tưởng Diêu lão đại phái người
tới.
Thấy là Cảnh Tô, trái tim Tư Mộ Thần vốn đang lơ lửng được
để xuống. Cảnh Tô ngửi được mùi máu tươi dày đặc, trong lòng cực kỳ khó
chịu. Cô kéo tư Mộ Thần ra sức bơi lên.
“Hô, rốt cuộc thi cũng ra khỏi rồi.” Cảnh Tô thở mạnh ra một hơi, cô không dám chạy tới phía bên
kia, chỉ có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ dùng sức bơi đến chỗ khác. Cách xa chỗ bọn họ rơi xuống.
“Nha đầu, em cực khổ rồi.” Tư Mộ Thần biết cảnh Tô đã sức cùng lực kiệt, hiện tại bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy
hiểm, vì không còn sức lực mà thân thể Cảnh Tô càng đi xuống. Hơn nữa
lại dừng lại làm cho thân thể bọn họ có cảm giác băng lãnh, Tư Mộ Thần
dùng sức ôm chặt Cảnh Tô, muốn đem tất cả nhiệt lượng trên người anh
truyền cho cô. Mà Cảnh Tô cũng dùng hết sức ôm Tư Mộ Thần, nếu hiện tại
bọn họ là nhất thể thì tốt quá.
“Nha đầu, em tỉnh tỉnh, không cần ngủ, không cần ngủ thiếp đi.” Thân thể Tư Mộ Thần đã tiếp cận trạng
thái quá tải, mí mắt anh gần như đã đóng lại, nhưng mà anh lại cử động,
anh không ngừng nói với chính mình. Anh muốn tiếp tục kiên trì, anh nhất định phải làm cho nha đầu hạnh phúc.
Đường Tuấn thông qua hệ
thống định vị toàn cầu, rất nhanh tìm được vị trí của Tư Mộ Thần, nhưng
mà trong lòng anh lại có một dự cảm không rõ ràng. Anh nhìn vị trí xe,
hình như là bị một loại chất lỏng bao quanh, anh rất nhanh liền xuất
động bộ đội tinh nhuệ, lập tức đi cứu đám người Tư Mộ Thần.
Sau
khi Lục Phạm bị Cảnh Tô tránh thoát, cũng ở dưới đáy sông không ngừng
tìm kiếm, mệt mỏi anh liền trốn bên bụi cỏ lau, mà đám người Diêu lão
đại dường như là vì nguyên nhân này mà buông tha bọn họ.
“Ai ai,
các ngươi nói xem, bộ dạng chúng ta hao tốn khổ tâm này là muốn làm gì?
Lão đại không phải nói chúng ta buông tha người phụ nữ Cảnh Tô kia sao?” Một người trên bờ sông nói xong, tràn ngập khó hiểu. Lục Phạm nín thở
tập trung, nghe đoạn dưới của hắn.
“Cái này ngươi cũng không
biết? Không phải là chúng ta không buông tha Cảnh Tô, là đại tiểu thư
không buông tha cô ta. Hơn nữa ngươi quên hắc bang trên toàn quốc đang
toàn lực truy sát người phụ nữ này? Cho dù là chúng ta có buông tha, bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua. Thêm nữa, hiện tại chúng ta phải lấy lòng đại tiểu thư, không chừng còn có thể trử thành rể hiền của Lão đại. Cả đời
của chúng ta liền không cần cố gắng, dựa vào Lão đại, cũng có đủ cơm