
tháng, không khỏi rùng mình một cái.
"Ông nội, trong bụng của cô ấy là một bảo bảo hay hai, cái bụng thật lớn!"
Sính Đình nhỏ giọng hỏi, nhưng người nọ đã nghe thấy, quay đầu lại nhìn Sính Đình, cười ngọt ngào.
"Tôi là thai một, cuối tháng sẽ sinh, cô cũng mang thai sao?"
Sính Đình gật đầu một cái.
"Tôi mới vừa hoài thai, tôi muốn hỏi, bụng của người mang song thai có phải lớn gấp hai lần cô hay không?"
"Ha ha, không phải vậy, song thai chỉ lớn hơn so với tôi một chút, cô thai đôi sao?"
Người phụ nữ có thai nói chuyện rất nhẹ nhàng, Sính Đình gật đầu, sắc mặt có chút hồng.
"Chồng cô thật rất lợi hại, chỉ một lần mà mang thai đôi!"
Cô ta nói xong, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.
"Phu nhân, chồng cô kêu cô không được chậm trễ quá lâu!"
Một người đàn ông mặc áo đen đi tới bên cạnh cô gái cung kính nói, cô gái gật đầu một cái, sắc mặt càng thêm tối. "Tôi biết rồi!" Cô gái lạnh nhạt nói, rồi bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo sơ sinh, Sính Đình
đi tới trước mặt cô, nhìn cô, tò mò hỏi.
"Chồng cô không yêu cô sao?"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Cô gái không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Tại sao hỏi như thế!"
Anh ta đối với cô không tốt sao? Đó là phủ nhận, cô có thể nói, không có ai tốt hơn so với anh ta, chỉ là loại đối xử tốt kiểu này, khiến cô có cảm giác hít thở không thông, cô rất muốn giống như người phụ nữ khác, có
thể cùng bạn bè nói chuyện phiếm, đi dạo siêu thị, nhưng cô lại không
thể!
Giống như hôm nay, nếu không phải anh thấy cảm xúc cô không tốt, cũng sẽ không để cho cô ra ngoài đi siêu thị mua quần áo.
Trong nhà đồ đạc của bảo bối đã có một đống lớn, nhưng những thứ này đều
không phải do cô chọn, đều là anh kêu người mua về, cô rất muốn tự tay
mua quần áo cho cục cưng, nói rất nhiều lần, hôm nay cũng coi như được
toại nguyện!
"Tôi cảm thấy cô dường như rất không vui vẻ, cảm giác như con chim bị nhốt trong lồng vàng vậy!"
Câu nói của Sính Đình vừa thốt ra, liền nghe thấy cô thở dài.
Rất thành tâm chọn lựa quần áo cho bảo bảo, nhưng trên mặt vẫn không che giấu được phiền muộn.
Sính Đình nhìn cô, quan tâm hỏi: "Có phải tôi nói sai cái gì nên khiến cô mất hứng không?"
Nhìn cô, Sính Đình cảm giác trong lòng người phụ nữ này có rất nhiều bí mật, khiến cô rất muốn tiếp cận.
"Không, tôi tên là Trinh Tử, tôi phải đi, có duyên sẽ gặp lại!" Trinh Tử nhẹ mở miệng, đưa quần áo đã chọn xong giao cho nhân viên phục vụ, sau đó xoay người rời đi, không dừng lại thêm một giây phút nào.
Người đàn ông áo đen nhìn Sính Đình mang đầy ý vị sâu xa, sau đó liền đi theo Trinh Tử.
"Sính Đình, thân phận người phụ nữ kia rất đặc biệt!"
Ngọc Kỳ Lân thản nhiên nói, nhưng giọng nói rất nghiêm túc, Sính Đình gật đầu.
"Cháu cũng cảm thấy như thế, có rất nhiều bí mật!"
Bình thường sau lưng những người phụ nữ có bí mật sẽ có rất nhiều chuyện
xưa, chỉ có điều hôm nay cô đã không còn là cảnh sát để mà xen vào việc
của người khác, hiện tại cô chỉ muốn nuôi dưỡng và sinh bảo bối mạnh
khỏe, sau đó mới nghĩ tới những chuyện khác.
"Chọn quần áo đi!"
Ngọc Kỳ Lân cầm những bộ quần áo nho nhỏ, trong đầu lại hiện lên ánh mắt sâu xa của người đàn ông lúc gần bỏ đi, xem ra mình phải cẩn thận một chút.
"Được rồi"
Sính Đình xua đi cảm xúc lộn xộn tron gđầu, tiếp tục tỉ mỉ lựa chọn quần áo sơ sinh, không khỏi nhíu mày,
"Ông nội, ông nói chúng ta mua cái gì thì được, cũng không biết trong bụng
là con trai hay con gái, nếu như là con trai, mà cháu mua đồ con gái,
con gái lại mua con trai, đến lúc đó rất lãng phí!"
Sính Đình
nhìn những bộ đồ đáng yêu trong tay, thật sự thật thích a, quần áo đơn
giản mềm mại, khiến cô yêu thích không muốn buông tay.
"Sính
Đình!" Một âm thanh quen thuộc vang lên, Sính Đình ngẩng đầu lên, nhìn
thấy Diệp Thần Băng mặc một bộ âu phục màu bạc, trên gương mặt anh tuấn
mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt nhìn cô tất cả đều là cưng chiều.
"Thần Băng, sao anh lại ở đây?"diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Sính Đình rất kinh ngạc, không phải anh đi làm sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Thần Băng cười nhẹ, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô không thể làm gì khác hơn
là nói cho cô biết: "Siêu thị này của nhà anh, anh tới kiểm tra nghiệp
vụ!"
Thần Băng không muốn nói cho cô biết rằng, bởi vì biết cô
tới nơi này, cho nên đi theo tới, anh sợ Sính Đình sẽ ghét bỏ anh, cho
nên không thể làm gì khác hơn là nói đi kiểm tra nghiệp vụ.
Ngọc Kỳ Lân nhìn anh, biết rõ người này nói dối, nhưng lời nói dối của anh ta có ý tốt, nên ông cũng không truy cứu!
Nên biết rằng, nếu tổng giám đốc đích thân đến chi nhánh công ty kiểm tra nghiệp vụ, thì cấp dưới chính là những kẻ bất tài.
"Ồ!" Sính Đình hiểu gật đầu một cái, ngay sau đó lại nhìn quần áo.
Diệp Thần Băng nhìn cô nghiêm túc chọn quần áo, dịu dàng hỏi.
"Thích những thứ đó sao, anh tặng em!"
"Không cần, đây là mua cho con em, em có tiền mà!"
Sính Đình không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, sắc mặt của Thần Băng có chút khó coi, Sính Đình vội vàng giải thích.
"Em chỉ cảm thấy đồ đạc của bảo bối tự mình bỏ tiền ra mua, như vậy mới có ý nghĩa!"
"Ồ!"
Thần Băng gật