
a lộn lại, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh làm sao cũng không thể ngủ được, không biết là ban ngày ngủ quá lâu hay là cô có vấn về việc trên người Thẩm Dật Thần có mùi nước hoa của phụ nữ khác, bây giờ đã khoảng một giờ đêm mà động tác xoay người này của cô đã kéo dài chừng một tiếng rồi.
Hồ Cẩn Huyên nghiêm túc nghe tiếng vang xào xạc của gió đêm thổi vào lá cây ngoài phòng ngủ, nghe như không quy luật lại như có quy luật.
Thẩm Dật Thần mở tròng mắt đen tĩnh mịch ra, trong mắt không có một chút gì gọi là buồn ngủ, cánh tay ôm cô chặt hơn, nãy giờ anh chưa từng ngủ vì đã quen nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng khi ngủ của người trong ngực.
Trước kia cô luôn dính đến giường liều mau chóng có đến tiếng hít thở ngủ say nhưng tối nay cô vẫn không có cách nào ngủ được.
"Sao còn chưa ngủ? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Thẩm Dật Thần than nhẹ một tiếng rồi ôm cô vào ngực để cho cô ngủ thoải mái một chút, đầu của anh vùi sâu vào cổ của cô, dịu dàng hỏi.
"Không có, ngủ không yên, em đang suy nghĩ một vài chuyện, đánh thức anh sao?" Hồ Cẩn Huyên nâng đôi mắt sáng nhìn vào tròng mắt đen của anh, dứt tiếng dò hỏi, mặc dù biết công việc của anh rất cực nhọc, cần phải nghỉ ngơi nhưng cô thật không ngủ được, không ngờ trong lúc lơ đãng đánh thức anh, Hồ Cẩn Huyên áy náy thầm nghĩ ở trong lòng.
"Đang suy nghĩ gì? Có thể nói cho anh biết không?" Thẩm Dật Thần nghe vậy nhướng nhướng chân mày, xem ra bảo bối của anh có chuyện gạt anh nhưng chuyện gì khiến cô trễ vậy mà còn suy nghĩ nhỉ? Anh đột nhiên rất tò mò.
Hồ Cẩn Huyên dựa vào đèn bàn mờ nhạt ở đầu giường, hai mắt sáng lóng lánh nhìn vào tròng mắt đen của anh, hài hước cười một tiếng, đột nhiên bò lên người của anh, dùng phương thức nữ trên nam dưới nhìn chăm chú vào mắt anh, cười hỏi: "Anh không có lời gì muốn nói với em sao?"
"Hả? Em muốn anh nói cái gì?" Thẩm Dật Thần nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu ham chơi của cô, cưng chìu cười, cánh tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, ôm cô sát vào người mình.
"Cái gì gọi là em muốn anh nói gì? Em hỏi anh có chuyện gì muốn nói với em hay không mà?" Hồ Cẩn Huyên nũng nịu nói, đồng thời len lén bổ sung một câu ở trong lòng, nói thí dụ như tại sao trên người của anh có mùi nước hoa của phụ nữ? Tối nay cô bị mất ngủ vì thế, bi kịch a! Không chỉ là bởi vì ghen mà còn bởi vì cô thật tò mò, một người ghét phụ nữ, hơn nữa có bệnh thích sạch sẽ làm sao dính vào mùi nước hoa? Cô xoay qua xoay lại nghĩ mãi mà không rõ.
"Anh yêu em! Rất yêu! Rất yêu." Thẩm Dật Thần chạm nhẹ đôi môi đỏ cong lên của cô, thâm tình rù rì nói, một tay cưng chìu sờ sờ mái tóc như thác của cô, đặt đầu cô ngay tim của mình để cho cô có thể nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt của anh, đây chính là điều thời thời khắc khắc anh đều muốn nói với cô.
"Em không nói điều này." Hồ Cẩn Huyên nghe tiếng tim đập của anh mấy giây, mí mắt đột nhiên rất nặng nề nhưng cô còn có chuyện rất quan trọng chưa hỏi anh rõ ràng nên không thể ngủ trước, nếu không ngày mai cô sẽ quên mất. Mặc dù cô cũng rất thích anh nói lời ngon tiếng ngọt nhưng anh đừng hòng lừa dối vượt qua kiểm tra.
Cô nâng người lên, thất bại nói: "Em muốn hỏi tại sao trên người anh có mùi nước hoa của người đàn bà khác?". Vừa nói xong, trong phòng ngủ an tĩnh đến có thể nghe tiếng hít thở của nhau.
Gương mặt nóng bỏng của Hồ Cẩn Huyên tựa vào trong lòng anh, trong lòng thấy ảo não, sao cô lại không nhịn được mà nói ra chứ, vốn muốn moi ra lời nói của anh để anh tự mình nói ra, hiện tại tốt rồi để cho anh cười mình, thật may là trong phòng khá tối anh sẽ không thấy được gương mặt nhỏ ửng đỏ của cô.
"Ha ha ha. . . ." Thẩm Dật Thần phản ứng kịp, lớn tiếng cười, tiếng cười sang sảng có vẻ thật rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh, lồng ngực của anh chấn động theo tiếng cười của anh, từ trong tiếng cười của anh có thể biết tâm tình của anh tốt đến không lời nào để nói.
Chỉ là Hồ Cẩn Huyên không có cảm thấy có gì đáng cười, cô cũng không hiểu cô lại làm chuyện gì ngu xuẩn mà khiến anh cười thế.
"Cười cái gì? Có gì đáng cười, không được cười!" Hồ Cẩn Huyên ảo não nhẹ nhàng nện lồng ngực của anh một cái, nũng nịu quát.
Hồi lâu sau Thẩm Dật Thần mới chậm rãi ngưng cười, nụ cười trong mắt chưa từng lui bước, lật người tư thế nữ trên nam dướì lập tức đảo ngược, Thẩm Dật Thần mỉm cười nhìn cô gái nhỏ phía dưới, ngực tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng nói: "Em ghen?" giống như đang kể lại một sự thật làm anh hưng phấn không thôi.
"Quỷ mới ghen, người ta hiếu kỳ mà thôi, tò mò, có hiểu hay không?" Hồ Cẩn Huyên chỉnh sửa lại, nếu để cho anh biết cô đang ghen vậy anh chẳng phải rất phách lối sao, huống chi cô chưa từng ghen.
"Em nói tục rồi, phải phạt!" Thẩm Dật Thần ý vị không rõ nói, sau đó áp bờ môi khiêu gợi lên đôi môi đỏ của cô tùy ý cọ sát…chiếm đoạt. Khác với nụ hôn trước kia, lưỡi của anh xâm nhập vào miệng cô, vong tình mút vào cái lưỡi thơm của cô, thậm chí lưu luyến không đi giữa hàm răng ngọc của cô. Công thành đoạt đất, không buông tha bất kỳ một chỗ, răng môi dây dưa, mang theo nước miếng của họ.
Thật không muốn nghe