Duck hunt
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326963

Bình chọn: 9.5.00/10/696 lượt.

i nườm nượp.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, giống như khoát lên cô một tầng sáng nhạt, áo ngủ màu trắng dài đến gối thật hấp dẫn đem cảnh đẹp lung linh trên thân thể hoàn toàn lộ ra ngoài, bộ ngực như ẩn như hiện, tóc dài mềm mại hơi ẩm cứ như vậy tùy ý xõa sau lưng, càng làm người ta thấy cảm một sự thần bí, cô chuyên chú nhìn phong cảnh dưới lầu mà không biết giờ phút này cô đã trở thành phong cảnh không thể quên được trong mắt người khác.

Thẩm Dật Thần từ phòng tắm bước ra thấy cảnh đẹp như vậy, anh cảm thấy tim mình nhảy bùm bùm không ngừng, sự khiêu động này so với trước kia càng kịch liệt hơn, anh bước nhanh tới bên cạnh cô từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại, để cô dính thật chặt vào bộ ngực nóng rực như lửa.

Khẽ nghiêng đầu liền nhìn thấy da thịt trắng nõn cùng cảnh xuân như ẩn như hiện, ngọn lửa trong mắt có sự di động, hô hấp trở nên gấp gáp, anh lại gần vành tai của cô khàn khàn dụ dỗ: "Đẹp không?"

"Ah. . . . . ." hơi thở ấm áp của phái nam truyền lại, vành tai bị ngậm trở nên ẩm ướt, Hồ Cẩn Huyên biết vừa rồi Thẩm Dật Thần liếm láp cô, biết rõ vành tai cô tương đối nhạy cảm, những ngày qua anh vẫn luôn liếm cô như vậy.

Trên khuôn mặt phủ lên một màu hồng, Hồ Cẩn Huyên gật đầu: "Ừ. . . . . . Rất, rất đẹp." Áo ngủ của anh tựa hồ chưa mặc hoàn chỉnh, cứ rộng lùng thùng như vậy, cô dựa lưng vào ngực anh, cô chẳng những có thể cảm giác da thịt anh phát ra ngọn lửa nóng bỏng, mà còn có thể cảm thấy nhịp tim đập kịch liệt, đập nhanh như tim mình.

Hài lòng nhìn thấy cô gái nhỏ mình yêu khẽ run, không còn cách nào ức chế được tiếng rên, một bên anh gặm cái cổ trắng noãn của cô, vừa khàn khàn hỏi: "Anh xem được không?"

Đối với câu hỏi Thẩm Dật Thần, Hồ Cẩn Huyên ở trong lòng khẽ mỉm cười, người đàn ông bá đạo trước cảnh đẹp ban đêm thế này cũng tương đối dịu dàng, tính tình bá đạo như vậy thế gian không ai có thể so cùng, đại khái chắc chỉ có con anh sẽ di truyền tính cách này.

Nói đến con, Hồ Cẩn Huyên trong lòng hoảng hốt, người đàn ông này gần đây muốn một đứa bé thuộc về mình nhưng lại ngại hỏi ý kiến cô cho nên mới không mở miệng nói. Đừng tưởng anh không đề cập tới, cô sẽ không biết, anh thỉnh thoảng cầm những tạp chí con nít đáng yêu trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, cô muốn không biết cũng không được. Không phải cô không muốn sinh con chỉ là bây giờ bọn họ còn trẻ, hơn nữa cô thường phải làm nhiệm vụ nếu như hiện tại lại có đứa trẻ sẽ rất phiền toái, theo tính tình bá đạo của anh bình thường cơ hồ đều dính bên người cô rồi, nếu mang thai anh có thể ngay cả công ty cũng không thèm đi, ngày ngày dính chặt lấy cô, cô muốn tìm cơ hội ra ngoài quả thật chính là lên trời.

Thơm quá! Rất ngọt! Tay anh không dừng lại động tác mà chẳng biết lúc nào đã đưa tay vào trong áo ngủ khêu gợi, từ từ cảm thụ da thịt cô hoạt nộn, sau đó bắt khối mềm mại trước ngực cô, bàn tay thon dài rộng mở từ từ vuốt ve.

"ư. . . . . . Đừng,. . . . . . Bị người khác. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . ô. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên vươn tay cầm lấy bàn tay to đang tác quái kia, thở dốc nói, trời ạ! hiện tại ngay trước cửa sổ sát đất, mặc dù nơi này là tầng cao nhất, nhưng khoa học kỹ thuật phát triển nên có rất nhiều người nhàm chán vì không có gì làm nói không chừng sẽ cầm ống nhòm nhìn loạn. Cửa sổ sát đất lớn như vậy nếu bị người khác nhìn thấy, đến lúc đó cô không chịu nổi mất.

"O o. . . . . . Đừng lo lắng, chúng ta từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, người bên ngoài không thấy được bên trong" Thẩm Dật Thần khàn khàn giải thích, chẳng những không ngừng động tác hơn nữa còn có khuynh hướng càng ngày càng mạnh. Miệng anh dọc theo đường cổ trắng gặm cắn, lưu lại vết hôn màu hồng, hai bàn tay to nóng bỏng trên người cô lục lọi một hồi có vẻ như sắp làm cô tan chảy ra.

"ư. . . . . . Đừng, đừng ở bên ngoài. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên nghe được anh nói, trong lòng buông lỏng một chút. Thì ra đây là cửa sổ thủy tinh sát đất cô lập với bên ngoài. Không nghĩ tới việc tốt như vậy, suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như 'phòng cho tổng thống' cũng để người khác thấy được bên trong thì sao người ta dám đến ở. Nhưng ở chỗ này cũng không được, cảm giác rất kỳ quái, mặc dù người khác không nhìn thấy bọn họ đang làm gì nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác không an toàn.

"Bảo bối, đừng lo lắng, em không phải rất thích cảnh vật nơi này sao? Chúng ta có thể vừa ân ái vừa xem xét cảnh đẹp, em sẽ thích loại cảm giác này ." Thẩm Dật Thần đè nén lòng lại sau đó khàn khàn dụ dỗ cô, anh hiện tại hận không được đem ém cô vào trong bụng, cô quá ngọt khiến anh khi ở trước mặt cô vĩnh viễn không có được sự tự chủ

Hồ Cẩn Huyên rất muốn nói với bộ dạng này, cô căn bản không nhìn thấy cảnh vật phía ngoài, cũng không có tinh lực đi xem, anh đây quả thực là trần truồng lừa gạt. Nhưng cô bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng từ đôi môi mềm mại phát ra tiếng kinh ngâm, căn bản không nói ra bất kỳ lời nói, không thể làm gì khác hơn là phóng túng chính mình trầm luân, có lẽ anh nói chính xác.

"Bảo bối, tiểu bảo bối của anh. . . . . . A