
đề gì không?" Thẩm Dật Thần vốn còn đang tức giận nhìn thấy quản lý sững sờ ngốc tại chỗ, tức giận hỏi, tỏ vẻ nếu quản lý còn nói ra vấn đề gì, anh sẽ lập tức khiến nhà hàng này không mở cửa được nữa.
"Không có, không có, tôi sẽ đi an bài!" Trước khi người đàn ông nào đó tức giận, quản lý lập tức chạy vội ra ngoài, dù chưa làm xong những món ăn kia, anh cũng phải tìm ra những món đó nếu không nhà hàng này sẽ dẹp tiệm mất.
Sau khi quản lý đi, Thẩm Dật Thần đang trầm tư vì sao Hồ Cẩn Huyên vẫn chưa về thì cửa phòng được mở ra, Hồ Cẩn Huyên cười hì hì đi về phía anh.
Lúc Thẩm Dật Thần nhìn thấy cô xuất hiện, mắt sáng ngời, một tia mừng rỡ và cưng chiều lướt qua đôi mắt anh.
Hồ Cẩn Huyên vẫn chưa đi đến bên cạnh anh đã bị anh đột nhiên kéo vào trong ngực của anh, ngồi ở trên đùi của anh, cánh tay của anh ôm eo nhỏ của anh thật chặt giống như dây leo, giống như muốn khảm cô vào trong thân thể.
Cô còn chưa kịp phản ứng tại sao anh lại đột nhiên như vậy, một đôi môi ấm áp mềm mại đã đặt lên môi đỏ xinh đẹp của cô, môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ răng ngọc hơi mở tiến vào, mạnh mẽ công chiếm mỗi một tấc không gian trong đó, mút thỏa thích cái lưỡi thơm tho của cô, uyển chuyển triền miên, mang theo chút bá đạo.
Hồ Cẩn Huyên bất lực vươn đôi tay cuốn lấy cổ của anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, bọn họ là vợ chồng muốn làm cái gì thì làm cái đó, cô cũng không phải là cô gái cổ đại cổ hủ, nào có cố kỵ nhiều như vậy, huống chi anh thường giễu cợt nụ hôn của cô rất không lưu loát, hiện tại có cơ hội không luyện tập không phải uổng phí sao?
Bọn họ dùng sức hôn, lâu lâu môi của cô báo đáp ân tình, không tự kìm hãm được tràn ra tiếng rên kiều mỵ, Thẩm Dật Thần nghe mà tâm nhộn nhạo, đến lúc Hồ Cẩn Huyên sắp không cách nào hô hấp, Thẩm Dật Thần mới thả ra để cô yêu kiều thở hổn hển, trong chốc lát lại đặt lên môi của cô bắt đầu mút.
Không biết từ lúc nào, vốn chỉ là nụ hôn đơn giản càng không cách nào dừng lại, hơi thở nóng rực vòng quanh ở bên cạnh họ, sau một khắc bàn tay to của anh đã cởi ra một nút áo của cô chui vào trước ngực mềm mại của cô, Hồ Cẩn Huyên kêu lên một tiếng bắt bàn tay đang tác quái của anh lại.
Thẩm Dật Thần cũng không vì vậy mà buông tha, một cái tay khác lại lặng lẽ che lên, mang theo nhiệt độ nóng bỏng như lửa, giống như muốn làm cô tan chảy ra, Hồ Cẩn Huyên không cách nào ngăn cản nhưng lại lo lắng đột nhiên có ai đi vào, vậy thì mất mặt lắm.
Thật là sợ cái gì sẽ tới cái gì, khi Hồ Cẩn Huyên lo lắng có người tới thì cửa bị gõ vang lên.
Cộc cộc cộc. . . . .
Hồ Cẩn Huyên đẩy người đàn ông đang ôm cô một cái, nhưng anh lại làm như không nghe thấy, tiếp tục động tác trong tay.
"ư. . . . Thần. . . . Có người. . . Tới. . . . ư. . . ." Hồ Cẩn Huyên đứt quãng nói khi đang bị anh ôm hôn.
Nghe cô nói, Thẩm Dật Thần nháy mắt hồi phục chút lý trí, mặc dù vô cùng muốn cô nhưng hiện tại người bên ngoài tùy thời đều có thể xông vào, anh cũng không hy vọng người khác nhìn thấy bộ dáng kiều mỵ của bảo bối của anh, anh lập tức cài lại nút áo cho cô sau đó để cho cô nghiêng đầu trước ngực, mà đầu của anh thì tựa vào trên vai của cô, ngửi mùi hương thuộc về cô, từ từ bình phục dục vọng của mình.
Khi tiếng gõ cửa lần thứ hai sắp vang lên, thanh âm lạnh lẽo hơi không vui của Thẩm Dật Thần vang lên: "Vào đi!"
Lúc này quản lý ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo nghi ngờ dẫn một đám nhân viên phục vũ cầm khay chỉnh tề đi vào phòng.
Mới vừa vào phòng, nhìn thấy đôi vợ chồng ân ái dính vào nhau trên ghế sa lon, quản lý hơi sững sờ sau đó dời tầm mắt đi, lập tức thu hồi thần sắc kinh ngạc trong mắt mình, phân phó thủ hạ dọn dẹp bàn ăn.
Nhân viên phục vụ đặt món ăn trên bàn, mắt cũng không dám ngắm loạn khắp nơi, sau đó liền nhìn thẳng rời khỏi phòng.
"Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm phu nhân, hai vị từ từ hưởng dụng! Chúc hai vị dùng cơm vui vẻ!" Quản lý cúi đầu, cung kính nói với đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi trên ghế sa lon, sau đó lẳng lặng lui ra khỏi căn phòng, dù là kẻ ngu cũng biết vừa rồi hai vợ chồng đang làm gì, cả căn phòng đều là không khí mập mờ, rất dễ nhận thấy lúc nãy bọn họ quấy nhiễu người ta ân ái rồi, quản lý ảo não nghĩ, hôm nay thật là mọi chuyện đều không thuận vô duyên vô cớ đắc tội Tổng giám đốc Thẩm.
Hồ Cẩn Huyên nhìn tất cả mọi người lui khỏi phòng ăn, người đàn ông bên cạnh còn không có ý thả cô đi, chẳng lẽ người này không muốn ăn cơm, còn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy đi!
"Đi, đi ăn cơm!" Trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, cô chỉ vỗ vỗ vai anh, sau đó giùng giằng.
Thẩm Dật Thần ảo não thở dài, ôm lấy thân thể cô tới bàn ăn.
"A, anh làm gì thế? Thả em xuống, tự em đi." Hồ Cẩn Huyên kêu lên một tiếng, đôi tay ôm lấy cổ anh để khỏi rớt.
"Em xác định em có thể tự đi?" Thẩm Dật Thần nghe cô nói, dừng bước lại, hài hước nói, đối với thân thể cô anh rõ như lòng bàn tay.
"Em đâu có yếu ớt như dậy, chân em không có bị thương." Hồ Cẩn Huyên kỳ quái nói thầm một tiếng, sau đó giùng giằng muốn xuống, cô không muốn bị anh ôm nếu không chút nữa anh lại ở trên người cô tác quái, cơ