
một đám hầu gái nóng nảy.
Tất cả người làm nữ liếc mắt nhìn nhau, không có biện pháp, chỉ có thể đi theo sau lưng Hồ Cẩn Huyên, để ngừa ngộ nhỡ, họ vẫn thời khắc nhìn chằm chằm phu nhân, phòng ngừa người khác đụng phải phu nhân đang to bụng.
Hồ Cẩn Huyên biết đi ra ngoài không bao lâu, cô sẽ phải trở lại, vì khắp nơi trong biệt thự đều là tai mắt của chồng yêu cô, phần lớn chuyện cô làm đều ở trong mắt của họ, nhưng cũng không sao, cô chỉ muốn ra ngoài hóng mát một chút mà thôi.
Chỉ trong một canh giờ, Hồ Cẩn Huyên đã tới khu thương mại lớn nhất thành phố A, Hiện tại là thời cơ tốt để mua đồ, trung tâm thương mại to như vậy, khó có cơ hội được nhìn thấy nhiều người như vậy, Hồ Cẩn Huyên thật kích động, đã lâu không có tâm tình mua đồ rồi. Mặc dù hôm nay cũng có ngừoi đi theo, đem cô bảo vệ ở giữa, chưa kể năm ám vệ ở chỗ tối.
Trung tâm thương mại sầm uất, nhưng Hồ Cẩn Huyên không hề lo lắng sẽ có người vô tình đụng trúng mình, bởi vì những người này sẽ đem mọi người cách xa cô, hơn nữa còn cảnh giác phòng bị những vật thể lạ, nhìn tình huống này, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng. Khó có dịp ra ngoài chơi, họ cũng quá lo lắng rồi, thôi, thôi, chờ một lát họ nhìn thấy thứ mình thích sẽ buông lỏng cảnh giác, dù sao bốn cô hầu gái trước mắt và Thủy Tâm vẫn là những tiểu cô nương.
Toà nhà thương mại lớn nhất, lầu một là vàng bạc châu báu, mỗi khi qua những cửa hàng này, Hồ Cẩn Huyên thường có thói quen quan sát các kiểu trang sức bên trong, mỗi một dạng đều rất đẹp mắt. Nhưng so với những gì Thẩm Dật Thần đặc biệt tìm người thiết kế cho cô thì những trang sức này thật sự quá kém, cô nhìn cũng thiếu mất mấy phần hăng hái.
"Sư phụ thích cái này?" Thủy Tâm nhìn Hồ Cẩn Huyên vẫn đứng tại chỗ, liền chỉ vào một dây chuyền kim cương bên cạnh. Những đồ trang sức này mặc dù không cao nhã, trân quý bằng những thiết kế trong phòng sư phụ, nhưng cũng không tệ lắm, tại sao sư phụ lại nhìn dây chuyền kim cương đó đến mất hồn? Theo cô hiểu, sư phụ không thích những thứ quá lớn, cảm giác quá phù hoa, chỉ là sư phụ khó có dịp được ra ngoài, cô vẫn không thể làm sư phụ mất hứng.
Còn không đợi Hồ Cẩn Huyên trả lời, nhân viên đã đi tới, mặt mỉm cười nói: "Phu nhân có mắt, đây là thiết kế của đại sư Ger¬rfy, Australia, sản xuất hạn chế trên toàn thế giới, chúng tôi cũng chỉ còn dư lại một cái, cô nhìn, viên kim cương bên trong chừng 24k, độ tinh khiết VVS1, cô dùng kính có thể quan xét bên hông kim cương có phản quang sáng lóng lánh, tuyệt đối 100%, là kim cương tinh khiết hơn kiểu dáng dây chuyền này rất thích hợp với làn da của cô. . . . . . ." .
Phục vụ viên nhìn cô gái mang thai tuyệt mỹ trước mắt, coi như cô đã thấy được người có tướng mạo xuất sắc nhất, chẳng những ăn mặc bất phàm, hơn nữa còn có một đám người đi theo bên cạnh, thân phận nhất định cao quý. Bằng ánh mắt nhìn người mấy năm, nói không chừng phu nhân này là vợ của đại gia nào đó, đương nhiên phải bán được hàng tốt, để lấy thêm hoa hồng, bởi vì rất nhiều phu nhân cũng thích người khác khích lệ, chưa bao giờ so đo những đồng tiền lẻ kia.
Phục vụ viên đã nghĩ lầm rồi, Hồ Cẩn Huyên là quý phu nhân không sai, nhưng cô tuyệt đối không phải người mặc người ta chém giết, cô luôn luôn quan điểm thực dụng, nhân ái, không giống như những ngừoi khác xài tiền như nước.
"Sợi dây chuyền này tôi mua!" Một giọng nữ cao ngạo cách đó không xa truyền tới, không đợi Hồ Cẩn Huyên phục hồi tinh thần, dây chuyền trong tay cũng bị một bàn tay nhỏ bé sơn móng đỏ tươi đoạt mất, còn Hồ Cẩn Huyên thì bị người bên cạnh đẩy một cái.
Hồ Cẩn Huyên chống đỡ thân thể, lấy tay vỗ vỗ cô hầu gái bên cạnh. Mặc dù đối phương vừa dùng lực khá lớn, nhưng cô cũng không phải là một phụ nữ có thai nhu nhược, chỉ là bị họ bảo vệ quá tốt thôi. Lấy lại bình tĩnh quay đầu nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy một đầu tóc xoăn đỏ buông trên đầu vai, sexy mê người ~! Lông mi dày, ánh mắt mị hoặc, đôi môi hấp dẫn, để lộ ra phong tình vạn chủng. . . . . . Một bộ áo Joe&Jules cực ngắn cùng chiếc áo khoác nhỏ càng tôn lên vóc người nhất đẳng, hơn nữa phối hợp một chiếc váy nhung thiên nga vàng nhạt hiệu Chanel ngang gối, cùng đôi cao gót PINKY&ROSE. . . . . . Thật là kiều mỵ mười phần, chỉ cần không lên tiếng thì tốt, vừa nói đã phá hư phần mỹ mạo này.
"Sợi dây chuyền này tôi muốn rồi, Bằng ca ca, anh mau đến xem, sợi dây chuyền này thật xinh đẹp." cô gái kiều mỵ mừng rỡ nhìn người phía cách đó không xa, hai mắt ẩn tình, trong mắt có yêu say đắm làm người ta không thể bỏ qua.
Tấn Bằng cách đó không xa, thần sắc không kiên nhẫn, vốn là hôm nay hắn rất vội, ai biết gia đình hắn lại muốn ôm cháu trai ngày ngày an bài đối tượng cho hắn xem mắt. Nếu không, hắn cực kỳ dị ứng những chuyện tương tự như dậy, cùng đối tượng chán ghét hẹn hò, từ lúc vừa gặp đã quấn lấy hắn. Mà hắn lại không chịu được miệng lưỡi của mẹ, không thể làm gì khác hơn là theo cô ra ngoài mua đồ, theo tính cách của hắn, thà ở phòng làm việc còn hơn đi chung với người phụ nữ làm người ta chán ghét này. Chẳng những ái mộ hư vinh