
em cả khuôn mặt nhỏ nhắn dúi chặt vào tây trang đắt giá của anh nức nở không ngừng.
“Trác tiên sinh xem ra Mộc Mộc rất thích ngày” viện trưởng rất vui mừng sau đó “Tôi sẽ đưa ngay cho ngày thủ tục nhận nuôi để xá nhận, tôi tin tưởng Trác tiên sinh nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chúng tôi!”
Trác Minh Liệt khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Mộc Mộc “Mộc Mộc làm sao con lại khóc?”
Mộc Mộc không có lên tiếng chỉ đem bàn tay nhỏ bé cố lau sạch nước mắt trên mặt.
“Mộc Mộc con nguyện ý cùng tôi về nhà không?”
“A đúng rồi. Mộc Mộc vị này là Trác tiên sinh anh ấy nuốn nhận cháu làm con cháu đồng ý không?” Viện trưởng dịu dàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Mộc Mộc rốt cuộc ngẩng đầu lên nó chỗ hiểu chỗ không nhìn viện trưởng “Mẹ viện trưởng Trác tiên sinh là ba của Mộc Mộc sao?”
Chyện này nhìn như là một vấn đề hết sức đơn giản nhưng lại làm khó hai người.
“Mộc Mộc về sau tôi chính là ba của con!”
Mộc Mộc nhìn Trác Minh Liệt nó nhất thời còn chưa hiểu rõ chuyện này nhưng một người cao lớn anh tuấn như vậy mà lại là ba của nó điều này thực sự là ước mơ tha thiết của rất nhiều đứa bé!
“Hôm nay con không cẩn thận đem một bạn đẩy ngã bọn họ đều tại con, Mộc Mộc rất uất ức.”
“Đó là Cầu Cầu, chờ ba một chút lần nhìn thấy cậu ta ba nhất định sẽ giúp Mộc Mộc báo thù, đem mông cậu ta mở ra hoa!” Trác Minh Liệt siết quả đấm, vụng về hướng tới Mộc Mộc, làm cho nó cười rộ lên.
“Tốt tốt” Viện trưởng cũng cười cô không ngờ cái con người giá trị nghìn tỷ này bề ngoài lãnh khốc lại có một mặt dịu dàng như thế . “Thật là duyên phận. Trác tiên sinh làm phiền ngài cùng tôi đến phòng làm việc làm thủ tục!”
Trác Minh Liệt sau khi làm hết các thủ tục nhận nuôi liền trực tiếp đưa Mộc Mộc về nhà.
“Mộc Mộc lập tức sẽ đến nhà” Trác Minh Liệt cũng có chút khẩn trương lần đầu tiên trong cuộc đời anh chăm sóc một đứa bé thật ra thì năm năm trước nếu không xẩy ra sự kiện kia có lẽ hiện tại anh cũng đã có đứa bé.
“Mộc Mộc con thích ăn cái gì?”
“Mộc Mộc con thích xem TV hay chơi trò chơi điện tử?”
Trác Minh Liệt hỏi rất nhiều vấn đề nhưng từ sau khi đi từ Cô Nhi Viện ra Mộc Mộc vẫn không nói gì.
“Thiếu gia ngài đã về rồi!” Trác Minh Liệt vốn là sống một mình nhưng Trác phu nhân lo lắng cho con một mình mình sẽ chăm sóc không tốt nên đã thay anh tìm một người giúp việc đó là bà Vương.
Bà Vương vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt dẫn theo một đứa bé trở về có điểm khó hiểu .
“Thiếu gia đứa nhỏ này…”
“ Đúng rồi bà Vương. Đây là Mộc Mộc con tôi. Bà trước dẫn nó đi tắm tôi đi mua mấy thứ đồ dùng cho trẻ em!”
Bà Vương ngây người như phỗng đứa nhỏ này lại là con trai của thiếu gia? ? Anh ta lúc nào lại có cậu con trai lớn như thế này rồi.Trác Minh Liệt vừa rời đi bà Vương liền vội vàng đem Mộc Mộc dẫn tới phòng tắm bắt đầu hỏi thăm: “Cháu tên là Mộc Mộc đúng không? Mẹ cháu là ai ?” Nhưng vô luận bà có hỏi cái gì Mộc Mộc đều không nói chuyện.
“Thì ra là người câm!” Bà Vương lắc đầu một cái nhẹ nói.
“Bà mới là người câm !” Mộc Mộc chợt mở miệng nói chuyện Bà Vương bị dọa sợ đến nỗi khăn lông trong tay rơi hết xuống đất.
“Mẹ con không muốn ăn bánh bích quy vị này mẹ đổi vị khác có được không?”
“Mẹ con muốn cái đó!” Cầu Cầu đứng ở trong xe đẩy một lát chỉ cái này một lát muốn cái kia. “Cầu Cầu con bây giờ còn nhỏ rất nhiều thứ không thể ăn cẩn thận về sau lớn lên sẽ không cao!” Tiểu Thi cảnh cáo nó “Còn nữa ăn quá nhiều đường có thể bị sâu răng! Có hàm răng đen đen thật xấu hổ chết rồi!”
Cầu Cầu kéo mũ lưỡi trai xuống từ trong xe nhảy xuống làm mặt quỷ với Tiểu Thi liền chạy tới nhanh tới các gian hàng khác.
“Tiểu thư xin hỏi…” Trác Minh Liệt nghe được đối thoại ở phía sau gian hàng lập tức chạy tới anh vốn muốn hỏi một chút đứa bé ở độ tuổi nay thì thích gì lại không nghĩ gặp phải Tiểu Thi.
“Tại sao lại là cô?” Anh còn chưa nói dứt lời Tiểu Thi đã đẩy xe đẩy đi ra ngoài.
“Mẹ! Mẹ làm gì mà đi nhanh vậy!” Cầu kéo vạt áo của Tiểu Thi .
“Bởi vì mẹ đụng phải tên đại bại hoại!” Tiểu Thi đem Cầu Cầu ôm lên xe đẩy vội vàng đi tới quầy thu tiền bên kia. Trác Minh Liệt làm sao mà chịu thả cho cô anh nhanh chóng lập tức đuổi theo.
“Tiểu thư tổng cộng 532!”
Tiểu Thi vừa định móc túi tiền ra thì một xấp tiền mặt màu đỏ đã đưa tới trước mặt cô thu ngân “Đồ trong tay bao nhiêu tiền tôi giúp cô trả!”
“Cám ơn ý tốt của anh! Nhưng tôi nghĩ là tôi còn là tự trả!”
“Nhưng là…” Trác Minh Liệt căn bản không coi lời nói của cô là gì tiếp tục tự do trả tiền sau đó đem xe đẩy đẩy đi ra.
“A!” Tiểu Thi dậm chân.
“Cháu là con trai của cô ấy?” Trác Minh Liệt hỏi Cầu Cầu.
“Không phải cô ấy là chị ! Cầu Cầu cúi đầu nó vẫn nhớ lời Lý Triết Vũ dặn dò trước kia nếu như có người hỏi nó và Tiểu Thi quan hệ thì sẽ nói cô là chị.
Trác Minh Liệt hừ một tiếng anh cũng không hoài nghi vị thứ nhất nhì qua thì Tiểu Thi quả thật rất trẻ tuổi, thứ hai là Cầu Cầu trả lời cũng quá mức tự nhiên.
“Này Trác tiên sinh! Làm phiền anh trả xe đẩy lại cho tôi!” cuối cùng thì Tiểu Thi cũng đuổi kịp cô nhannh chóng ngăn cản đường đi của Trác Minh Liệt.
Trác Minh Liệt liếc m