
n mờ ám sao?
“Liên Na tiểu thư!” Lần này lại là hoa của Liên Na Tiểu Thi phát hiện kể từ khi cô vào cửa hàng bán hoa hầu như ngày nào cũng có đơn đặt cho người phụ nữ này xinh đẹp , nhưng cũng chỉ là xinh đẹp hạng C B D người theo đuổi nhiều như vậy cũng có chút thái quá.
Liên Na nhìn Tiểu Thi một cái nhận lấy bó hoa.
“Xin cô ký tên ở nơi này.”
Lần nhận hoa này Liên Na hình như không mấy vui vẻ. Cô nhận lấy biên nhận và ký tên lên sau đó còn đưa cho cô một tấm thẻ có chữ tiếng anh.
“Cô hãy đem tấm thẻ này chuyển cho người đặt hoa này.”
Tiểu Thi nghi ngờ nhìn địa chỉ rồi cô lại nhìn tấm thẻ kia có lẽ Liên Na nghĩ Tiểu Thi chỉ là người giao hoa nên không hiểu tiếng Anh.
Nhưng cô sinh sống ở Canada lâu như vậy làm sao có thể không hiểu. Vài đôi câu này có nghĩa là : Cái anh cần tôi đây đã cho anh về sau không cần làm phiền tôi nữa. Bây giờ người ta nói yêu thương thì phải dùng tiếng anh sao?
Tiểu Thi cầm biên nhận đi từ phòng làm việc của Liên Na ra thì lại thấy từ phòng làm Trác Minh Liệt đi xuống. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ lại phải cùng anh ta xuống tầng? Nghĩ tới đây Tiểu Thi vội vàng rảo bước thật nhanh hướng thang máy chạy đi. Trác Minh Liệt quả thật từ phía sau đi theo.
“Thần linh hãy giúp tôi. Thang máy mau lên mau đi!” Tiểu Thi chắp tay trước ngực làm bộ cầu nguyện. Leng keng thang máy vừa tới nơi cô đã nhanh chóng hết sự chạy vào nhưng sao thang máy lại không đi? Vừa ngẩng đầu chỉ thấy Trác Minh Liệt một tay chống vào cửa thang máy mặt của anh ta xanh mét làm không khí càng thêm u ám.
Thật là Oan Gia Ngõ Hẹp! Đáy lòng Tiểu Thi kêu thảm thiết.
“Cô không mang mắt mà đã ra cửa sao?”
“Uy Trác tiên sinh anh tại sao có thể xúc phạm người khác như vậy. Cùng anh ta chen chúc tại không gian hẹp như vậy không hiểu tại sao mặt Tiểu Thi chợt đỏ ửng. Trác Minh Liệt nhìn cô một cái từ trong miệng nặn ra ba chữ: “không có tư cách!”
“Anh có tư cách, anh có tư cách gì mà được tuy ý mắng chửi người khác như thế. Anh có tư cách mà tin tức xấu hổ bay đầy trời!” Tiểu Thi tức giận không suy nghĩ gì mà nói, lời nói lúc này không thể không động đến vết thương rắc rối của Trác Minh Liệt. Anh nắm chặt bả vai gầy yếu của Tiểu Thi hung tợn hỏi cô: “Cô nói cái gì?”
Tiểu Thi giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta “ anh buông tay!”
Nhưng Trác Minh Liệt lại nắm vai cô càng chặt chính là không có ý định buông tay “Tôi biết rồi những tin tức đều kia là cô viết ra có đúng hay không. Ngoài mặt cô nhân viên giao hoa nhưng trên thực chất cô là phóng viên của tạp chí có đúng hay không!”
“Anh bị bệnh thần kinh à anh mau buông tay ra!” Tiểu Thi bị anh nắm chặt bả vai dường như muốn rời ra từng mảnh.
“Cô thường xuyên đến này giao hoa lại hay ở nhà trẻ cô đúng là người khả nghi nhất đấy!”
Tiểu Thi không thể nhịn được nữa bắt đầu muốn động chân đá. Hai người không ai chịu nhường ai rất nhanh y phục bị xộc xệch tạo thành tư thế mập mờ. Đúng lúc này thang máy tự động mở ra khi vừa xuống tầng 1. Ngoài cửa một đám phóng viên vây quanh sững sờ tại chỗ chỉ thấy bên trong hai người đang thể hiện những động tác có độ khó cao nam cà vạt lỏng ra đôi tay còn đang nắm tay của phụ nữ, nữ thì sắc mặt ửng đỏ tóc đen tán loạn, quần áo không chỉnh tề thật sự là quá sức tưởng tượng.
các phóng viênsững sờ qua mấy giây rồi lại nổ tung đại não trống không nhanh chóng phản ứng đèn flash từ bốn phương tám hướng sáng lên.
“Trác tiên sinh xin hỏi vị tiểu thư này là không phải mẹ của con trai ngài ?”
“Trác tiên sinh xin hỏi ngài cùng vị tiểu thư này có quan hệ như thế nào?”
“Tiểu thư xin hỏi ngài vì sao lại vô cớ vứt bỏ chồng con mà mất tích năm năm?”
Tiểu Thi hướng về phía đèn flash đột nhiên cảm thấy mình bị ném bỏ vào một bống đen thật lớn làm cho cô cảm thấy sợ hãi khác thường!
“Không cần không muốn….” cô lắc đầu run rẩycả người ý thức cũng bắt đầu hoảng hốt.
Đúng lúc này Trác Minh Liệt chợt cởi áo khoác của mình ra trùm lên trên đầu Tiểu Thi mặc dù người phụ nữ này rất đáng ghét nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường không cần thiết phải kéo cô vào vụ rắc rối này. Thình lình được che chắn Tiểu Thi nhất thời cảm thấy an toàn thế nhưng cảm giác hít thở không thông cũng đạt tới đỉnh độ cô mềm mại ngã xuống ở trong ngực Trác Minh Liệt.
“ Này!!! cô!”
Trác Minh Liệt bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy cô xông ra ngoài.
‘Trác tiên sinh anh bảo vệ cô ấy như vậy chẳng lẽ cô ây mới chính là mẹ của Mộc Mộc sao? Bọn này chó săn này thật là nhanh chóng ngay cả tên tuổi của Mộc Mộc cũng biết rồi.
Trác Minh Liệt thủy chung không nói một lời cho đến khi đem Tiểu Thi ném vào ghế phụ trong xe anh mới hạ cửa kính xuống đối với những phóng viên kia nói: “Các anh cực khổ rồi nhanh đi về đi!” Hành động này làm các phóng viên kia mở rộng tầm mắt.
Maybach 62 chạy dọc theo đường nhanh chóng đi lên trước. Trác Minh Liệt cố ý đem âm nhạc mở rất lớn làm cho Tiểu Thi rốt cuộc cũng bị ồn ào làm cho tỉnh lại.
“Đây là đâu?” Cô hỏi.
“Đi đến cục cảnh sát” để đấu lại mấy phóng viên không lương tâm này biện pháp tốt nhất chính là đến đồn cảnh sát! Trác